Ngắm nhìn bốn phía, thật là vừa ý cái ban công nhỏ ở phòng ngủ chính này, ban ngày có thể đón toàn bộ ánh nắng, tối đến vừa ra ngoài là có3 thể nhìn thấy cảnh đến thành phố không gì sánh được, có lẽ còn có thể nhìn thấy bầu trời sao tuyệt mỹ, ngẫm lại đều rất tốt đẹp.
Có điều bây giờ, cảm giác mệt mỏi mãnh liệt đã bao trùm khắp người cô.
Cô cảm thấy ngay cả đi hay đứng, hai chân cũng đang run r6ẩy.
Không suy nghĩ gì, cô tức khắc ngã xuống tấm chăn thoải mái dễ chịu, ngáy khò khò.
Không biết đã qua bao lâu, không b8iết đã ngủ bao lâu, Phó Bạch Tuyết chỉ biết lúc mình mở mắt thì ngoài cửa sổ đã tối mịt.
Cô mở cửa, ánh đèn dìu dịu lóe lên bên ngoài, từng đợt mùi thơm bay vào phòng, chui vào mũi cô làm cô thèm nhỏ dãi, bụng réo không ngừng.
Bỗng, Hà Cảnh Hành bưng nồi đất quay người ra từ trong bếp.
Cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng đã chạm phải ánh mắt của anh.
Cô hoảng hốt đóng sầm cửa lại rồi dựa lưng vào sau cửa, căng thẳng đến nỗi thở hổn hển.
Hà Cảnh Hành lắc đầu cười.
Anh ung dung đặt nồi đất lên bàn ăn, sau đó chậm rãi đi tới phòng ngủ chính.
Anh gõ cửa “cốc cốc cốc”, nói: “Đói bụng chưa, mau ra ăn cơm này.” Phó Bạch Tuyết lại mở cửa lần nữa, gượng cười: “Ha ha ha ha, giường thoải mái quá, bất giác ngủ đến bây giờ luôn.
Anh thì sao? Đã dậy từ lâu rồi à?”
Hà Cảnh Hành không nói không rằng liền nắm lấy tay cô, vừa kéo cô ra ngoài vừa nói: “Đúng vậy, anh cũng phục em có thể ngủ như vậy luôn, nếu em còn chưa dậy, anh định đi vào gọi em dậy đấy.” “Ha ha ha ha...” Phó Bạch Tuyết chỉ biết cười lúng túng.
“Nào, ngồi xuống đây, uống thử chút canh thịt dê trước đi, anh đi nấu chút mì sợi, lát nữa thôi là ăn được rồi.” Phó Bạch Tuyết vẫn chưa kịp nói gì thì Hà Cảnh Hành đã đi vào bếp.
Cô lập tức bật dậy như đạn bắn, dụi mắt,5 rồi lại nhìn ra cửa sổ.
Trời ạ, tối rồi! Cô ảo não gãi cái đầu như tổ quạ, lập tức rời giường.
Tuy ngủ lâu nhưng ngủ đủ giấc quả thật dễ chịu, cả người đều có tinh thần.
Cô đi ra cửa, cẩn thận mở một nửa cửa.
Như cô nghĩ, Hà Cảnh Hành đã dậy từ lâu, mà điều làm cô bất ngờ nhất là anh đang nấu ăn trong bếp.
Cô rất ngạc nhiên về những gì mình nhìn thấy, trong nồi đất kia là một phần thịt dê hầm, nước súp đậm đà và trong vắt, mùi thơm xộc vào mũi.
“Wow, cái này là do anh nấu hả?” Cô cực kì ngạc nhiên không dám tin, nồi canh thịt dê này chỉ nhìn bề ngoài thôi đã rất chuyên nghiệp rồi.
Cô không thể đợi được bèn múc một thìa nếm thử, “Ngon quá.” “Là do em đói quá đấy, đói bụng thì ăn gì cũng thấy ngon.” “Không không không, đây chắc chắn là trình độ của đầu bếp khách sạn năm sao, rất ngon!” “Thịt có đủ mềm không?” “Đủ, mềm vừa phải, rất ngon, thật sự rất ngon!” Nghe lời khen của cô, Hà Cảnh Hành đắc ý trong lòng, càng dốc sức nấu ăn.
Một người đàn ông đẹp trai, vóc người đẹp, tính cách tốt, có nhà, có xe, còn có cửa hàng, như vậy đã được lắm rồi, thể mà anh còn biết nấu ăn, lại còn nấu rất ngon, đây rốt cuộc là sự kết hợp thần tiên gì vậy? Phó Bạch Tuyết đi đến cửa phòng bếp, ghé vào khung cửa nhìn vào trong, thấy Hà Cảnh Hành mặc áo sơ mi trắng và quần màu kaki, bên hông buộc tạp dề màu xám đậm, thuần thục cầm chảo xào nấu đồ ăn.
Phó Bạch Tuyết hoàn toàn bị mê hoặc bởi bức tranh này.
Bỗng Hà Cảnh Hành nói, “Vào đây.” Phó Bạch Tuyết hoàn toàn không có sức chống cự, là anh đang vẫy gọi và cũng là đồ ăn đang vẫy gọi, cô cất bước đi ra sau lưng anh, dang tay ôm lấy eo anh.
“Anh bảo em vào để nếm thử mặn nhạt, không phải bảo em vào sàm sỡ anh.” “...” Cô không muốn buông tay, cô muốn cứ ôm anh thế này.
Hà Cảnh Hành gắp một sợi mì, xoay người lại, “Nào, há miệng ra.” Phó Bạch Tuyết phối hợp há miệng, vừa nhai cô đã nếm ra đây là mì tự làm.
“Thế nào? Chín chưa?”.
“Ừm ừm, chín rồi, ngon lắm, rất ngon.” Mùi vị tuyệt hảo này khiến cô không biết dùng từ gì để diễn tả, đây chỉ mới luộc thôi, vẫn chưa bỏ thêm nguyên liệu.
Cô vội vã chan canh thịt dê lên, sau đó ăn như gió cuốn.
“Vậy ra ngoài ăn đi, bảo đảm bao no.” “Ừm ừm ừm.” Trong tình trạng đói bụng, Phó Bạch Tuyết không đoái hoài tới hình tượng, chỉ muốn mình có bốn cái miệng, tám cái dạ dày để ăn sạch nồi mì tự làm và nồi canh thịt dê này.
Hà Cảnh Hành cười hỏi: “Mỗi lần ăn cơm em đều ăn như hổ đói thế này hả?”
“Ha ha, không sao không sao, miễn là không bị nghẹn, tùy em ăn sao cũng được.”
“Ai bảo tài nấu nướng của anh giỏi vậy chứ, còn nấu ngon hơn mẹ em nữa.” “Thật à?”
“Thật.”
“Vậy tìm cơ hội nào đó mời ba mẹ em đến đây làm khách, anh xuống bếp, giải quyết dạ dày của họ trước thì chuyện của chúng ta sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Phó Bạch Tuyết lại sững sờ, “Có gấp quá không?” “Em hối hận rồi à?”.
“Không không, chỉ là em cảm thấy quá nhanh, không phải chúng ta mới quen nhau sao? Tục ngữ nói, yêu nhau dễ, ở chung khó.
Lỡ chúng ta quen nhau một thời gian, sau này nhận ra không hợp nhau thì làm sao?” Hà Cảnh Hành lấy Lâm Thiển ra giải thích: “Nhanh sao? Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển là vừa gặp đã đi đăng kí đấy, ai dám so bì với cuộc hôn nhân chớp nhoáng đó? Hơn nữa..” Giọng anh trở nên dịu dàng, thậm chí còn mang theo chút hèn mọn, “Em còn trẻ, không vội, nhưng anh đã không còn trẻ nữa, ông bà, ba, cô, thậm chí là cả Lâm Thiển đều đang thúc giục anh.
Anh không muốn vì phải kết hôn mà kết hôn, đời anh đã mất quá nhiều thứ rồi, quãng đời còn lại anh chỉ muốn ở bên người anh yêu, nếu không tìm được người đó, anh nguyện độc thân cả đời.
Còn nếu tìm được thì anh muốn nhanh chóng có một gia đình viên mãn, muốn nhanh chóng thỏa mãn kỳ vọng của người nhà đối với anh, vì người nhà rất quan trọng với anh, em hiểu không?” Nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của anh, Phó Bạch Tuyết gật đầu, “Em hiểu.” “Trước đây anh chỉ nghĩ đến báo thù, nghĩ đến sống sót, coi mỗi ngày như ngày cuối cùng.
Bây giờ anh có người nhà, có sự nghiệp, cũng có nỗi lo.
Anh muốn hưởng thụ thật tốt cuộc đời này.
Tương lai là đắng hay là ngọt, chỉ cần được ở bên người anh yêu thì mỗi ngày đều đáng để chờ mong, mỗi ngày đều phải trân quý.” Phó Bạch Tuyết tràn đầy cảm xúc, ngay cả ánh mắt nhìn anh cũng bắt đầu trở nên sùng bái.
“Vậy...
Thủy Tiên thì sao?” “Thủy Tiên?” “Đúng vậy, cô ấy yêu anh, em nghĩ cô ấy lấy thân phận em gái để ở bên anh cũng rất miễn cưỡng, bây giờ chúng ta ở bên nhau, cô ấy sẽ rất khó chịu.” Hà Cảnh Hành kiên định lắc đầu, “Anh và cô ấy tuyệt đối không thể ở bên nhau, nếu anh đồng ý với cô ấy thì mới thật sự là làm tổn thương cô ấy, mong cô ấy có thể sớm hiểu ra.” Trò chuyện một hồi, Phó Bạch Tuyết còn biết được một chuyện, hóa ra những nguyên liệu nấu ăn trong nhà đều là anh mới mua tức thì, hơn nữa, anh không yên tâm để cô ngủ một mình ở nhà nên đã đặt đồ ăn để người khác đưa lên.
Cô nghĩ, một người đàn ông vừa cẩn thận lại trưởng thành và chu đáo thế này, ba mẹ cô chắc sẽ thích.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 1073: Phát triển thần tốc
Chương 1073: Phát triển thần tốc