CHƯƠNG 1624
Thẩm Hạ Lan vừa nghe đến từ này đã cảm thấy không ổn.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, từng chữ từng chữ nói ra: “Đơn giản mà nói chính là, dưới áp lực căng thẳng Minh Triết đã sinh ta tâm thần phân liệt.”
“Anh nói cái gì?”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Diệp Ân Tuấn biết cô rất khó tiếp nhận, ngay từ đầu chính mình cũng khó mà tiếp nhận, nhưng bây giờ đã như vậy, anh chỉ có thể cùng Thẩm Hạ Lan đối mặt và cùng giải quyết.
“Hạ Lan, em đừng kích động, em hãy nghe anh nói hết. Tô Nam nói sau khi Minh Triết trở về từ Nam Phi thì không dám nhắm mắt, không dám đi ngủ, vừa nhắm mắt liền nhớ đến ngày đó và cảnh người kia chết đi. Nó chưa bao giờ nói về điều này, ở trước mặt chúng ta cũng cư xử vô cùng bình thường, thậm chí trong lúc em trúng cổ độc, nó vẫn bận trước bận sau trên máy tính điều tra phiên dịch sách cổ, khiến tất cả mọi người chúng ta đều cho rằng nó đã khôi phục bình thường sau sự kiện đó. Trên thực tế nó đã chia ra thành nhân cách thứ hai để chịu đựng áp lực và nỗi sợ hãi ngay lúc đó, do đó mởi có thể để chủ nhân cách của nó trông giống như những người bình thường. Cũng may là tố chất tâm lý của Minh Triết tương đối mạnh mẽ, chủ nhân cách vẫn luôn đè nén nhân cách thứ hai, mới không có cơ hội để nhân cách thứ hai đi ra.”
“Nhưng khi Tô Nam điều trị tâm lý cho nó cần thôi miên, lúc Tô Nam thôi miên chủ nhân cách của Minh Triết, nhân cách thứ hai thừa cơ chạy ra, lúc này mới xảy ra chuyện nó gửi cho anh thứ đó. Cũng may là chuyện này mới khiến cho chúng ta nhanh chóng hiểu rõ tình huống của Minh Triết, nếu không kéo dài thêm một thời gian nữa, Minh Triết trở thành bộ dáng thế nào, không ai trong chúng ta dám đoán trước được!”
Diệp Ân Tuấn dùng từ ngữ đơn giản giải thích sự việc một cách rõ ràng và rành mạch.
Thẩm Hạ Lan đau lòng ghê gớm.
Cô làm mẹ kiểu gì vậy?
Khi biết con trai mình rất ngoan và không làm gì để người khác phải lo lắng, cô thật sư đã ít quan tâm đến Diệp Minh Triết.
Cho dù chuyện ở Nam Phi qua đi, cô cũng cảm thấy có Tô Nam ở đây, Diệp Minh Triết sẽ không sao.
Nhưng cô lại không dự liệu được, sau đó Diệp Minh Triết lại phản ứng thành ra như vậy.
Huống chi khoảng thời gian trước mình vẫn luôn hôn mê, có lẽ Diệp Minh Triết cũng lo lắng không thôi.
Nếu như không phải khoảng thời gian này quá mức mệt mỏi, chủ nhân cách không áp chế nổi nhân cách thứ hai, không ai biết lúc nào họ mới có thể phát hiện được việc Diệp Minh Triết có điểm không thích hợp.
Nghĩ tới những điều này, Thẩm Hạ Lan liền khó chịu không thôi, nhưng bây giờ có khó chịu hơn nữa, đau lòng hơn nữa cũng không thay đổi được điều gì, bọn họ chỉ có thể đối mặt, đi giải quyết nó mới là thái độ có trách nhiệm nhất đối với Minh Triết.
“Bây giờ Minh Triết sẽ trị liệu thế nào?”
Thẩm Hạ Lan không thút thít và sụp đổ giống như trong tưởng tượng của Diệp Ân Tuấn, ngược lại cô vô cùng bình tĩnh, nhưng càng như vậy Diệp Ân Tuấn càng biết, trong lòng Thẩm Hạ Lan nhất định đang vô cùng tự trách và khó chịu.
Anh nắm thật chặt tay Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Trên đường về anh đã nghĩ, dù sao cũng sắp hết năm, chúng ta cũng muốn dọn sang bên ông ngoại ở, dứt khoát cho mọi người về đi. Để bọn họ trở về cùng gia đình đón năm mới. Phía bên Minh Triết chắc chắn phải tiếp nhận trị liệu. Không bằng anh ở lại, hằng ngày anh đưa Minh Triết đi đến chỗ Tô Nam trị liệu, em đi sang bên ông ngoại, có Tống Dật Hiên và ông ngoại bảo vệ em, anh cũng có thể yên tâm một chút!”
Thẩm Hạ Lan nghe xong liền lắc đầu.
“Không, em muốn ở bên cạnh Minh Triết. Con trai là em khó khăn lắm mới sinh ra, nhưng khi con trai xảy ra chuyện, người mẹ như em lại không biết gì, em thất trách đến mức nào đây!”