CHƯƠNG 1642
Đây là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Diệp Minh Triết khóc.
Đứa con trai này của anh từ khi quay về đến bây giờ, Diệp Ân Tuấn chưa từng thấy cậu bé khóc.
Cậu bé kiên cường đến mức khiến người khác đau lòng.
Hiện nay cậu bé lại khóc vì chứng bệnh này của mình, không vì cái gì khác, chỉ vì sợ làm tổn hại đến người mình để tâm. Lúc này, trái tim của Diệp Ân Tuấn bỗng đau nhói.
“Sẽ không đâu! Mặc kệ con trở thành bộ dạng gì, con đều là tâm can của ba và mẹ con, mặc kệ gặp phải tình cảnh gì, ba và mẹ con cũng sẽ không từ bỏ con.”
Diệp Ân Tuấn lần nữa ôm con trai vào trong lòng, cảm nhận được sự yếu đuối của con trai, trước đây anh sao lại cảm thấy con trai có thể trở thành một tồn tại giống như thiên tài ở trong môi trường tàn khốc như quân khu chứ?
Anh ảo não, tự trách, nhiều hơn là muốn giúp Minh Triết vượt qua ải khó này.
Diệp Minh Triết còn muốn nói gì đó thì nghe thấy Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Ý của mẹ con là muốn để con nghỉ ngơi một khoảng thời gian, nếu như con thật sự thích làm lính, đợi khi nào đủ 18 tuổi, ba mẹ đưa con đến quân khu lịch luyện hai năm. Minh Triết, gia sản to lớn của nhà chúng ta, không thể không có ai thừa kế, Tranh chọn lựa học y thì con chính là người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Diệp.”
“Được rồi, nếu đã tỉnh rồi thì dậy ăn ít cháo, vừa hay em nấu không ít.”
Thẩm Hạ Lan giả bộ thoải mái nói.
Diệp Minh Triết chui ra khỏi lòng của Diệp Ân Tuấn, khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, ánh mắt nhiều thêm một tia áy náy.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan như sắp vỡ vụn.
“Nào, con trai, mẹ bế con xuống.”
“Để tự con.”
Diệp Minh Triết tránh cánh tay của Thẩm Hạ Lan, thậm chí có hơi tránh khỏi phạm vi an toàn của cô.
Cậu bé sợ.
Sợ mình không biết khi nào biến thành người khác, sợ bản thân trong lúc không biết gì làm mẹ của mình bị thương.
Nhìn thấy Diệp Minh Triết như thế, mũi của Thẩm Hạ Lan chợt cay, nước mắt bỗng trào ra.
“Mẹ, mẹ đừng khóc, con không phải, con…”
Diệp Minh Triết nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đã khóc thì lập tức hoảng.
Cậu bé luống cuống tay chân cầu xin sự giúp đỡ của Diệp Ân Tuấn.