Chương 1697
Ánh mắt Diệp Ân Tuân lạnh như băng nhàn nhạt liếc Tống Dật Hiên, nước chảy mây trôi quay đầu ôm lấy Thẩm Hạ Lan, vừa đi vừa nói: “Đừng nghe những người khác nói lung tung, em ở trong lòng anh vĩnh viễn là công chúa nhỏ.”
“Phắc diu.”
Tống Dật Hiên trực tiếp bực bội.
Khóe miệng Hồ Ngọc Duyên lại lần nữa co rút.
Không phải chứ?
Không phải là đồn đãi rằng Diệp Ân Tuấn lạnh lùng bạc tình bạc nghĩa sao?
Vậy tự nhiên nói mấy lời tán tỉnh này là học từ ai?
Thẩm Hạ Lan vô cùng thỏa mãn với chuyện này, vươn tay ôm chặt lấy cổ Diệp Ân Tuấn, hơn nữa đắc ý nhìn Tống Dật Hiên.
Tống Dật Hiên hừ một tiếng nói: “Làm như ai không có công chúa nhỏ vậy. Vợ ơi, chúng ta cũng ôm một cái.”
Nói xong trực tiếp ôm lấy Hồ Ngọc Duyên.
Hồ Ngọc Duyên lập tức có chút ngại ngùng.
“Đừng làm loạn, sao anh giống nhứ con nít vậy, tranh với Hạ Lan cái gì?”
Giọng của Hồ Ngọc Duyên không lớn, nhưng lại làm mọi người đều nghe được.
Diệp Ân Tuấn sau khi ôm Thẩm Hạ Lan đi qua thì thả xuống, tự mình rót một chén trà nóng đưa cho cô.
“Uống chút trà nhuận giọng trừ khí lạnh.”
Thanh tuyến trầm thấp nồng hậu của anh, quả thật quá hay.
Thẩm Hạ Lan vội vàng nhận lấy.
“Vâng.”
Tống Dật Hiên cũng không cam chịu rớt lại phía sau, trực tiếp rót trà cho Hồ Ngọc Duyên.
“Nào, vợ ơi, uống chút trà nóng cho tỉnh táo.”
Diệp Ân Tuấn liếc Tống Dật Hiên, nhàn nhạt hỏi: “Hôn lễ của hai người sắp đến rồi sao?’ “Ừm, làm sao? Cậu còn chuẩn bị cho tôi cái gì đó sao?’ Tống Dật Hiên theo bản năng hỏi ngược lại một câu.
Diệp Ân Tuấn gật nhẹ đầu nói: “Ừ, còn muốn tặng cậu một chút đồ, đợi đến ngày kết hôn thì đưa cho cậu.”
“Được đó.”
Đối với quà Diệp Ân Tuấn tặng, Tống Dật Hiên không chút từ chối.
Ông cụ Tiêu thấy bọn họ cũng hòa hợp, có đôi có cặp, cười nói: “Năm nay cũng xem là một năm vui vẻ rồi.”
“Ông ngoại, sau này mỗi năm đều cùng ông đón năm mới.”
Thẩm Hạ Lan ngọt ngào nói.
“Được.”
Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên mặc dù không nói chuyện nhưng mà ánh mắt rất dịu dàng.
Bây giờ mọi người trên cơ bản đều đang thảo luận hôn lễ của Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên.
Thẩm Hạ Lan nhìn qua, là ba ngày sau.
Bọn họ kết hôn xong cũng đã đến đêm 30.
Thật tốt.
Tống Dật Hiên đột nhiên nhìn Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan nói: “Năm năm trước Hạ Lan gả cho cậu, hình như hôn lễ cũng không ra làm sao.”