TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cục Cưng Có Chiêu
Chương 1777

CHƯƠNG 1777

Một chuỗi câu hỏi liên tiếp của Diệp Ân Tuấn khiến Hoắc Chấn Đình có hơi đờ đẫn.

Anh ta biết không thể xem thường Hoắc Chấn Đình, nhưng không ngờ đầu óc của Diệp Ân Tuấn lại vận chuyển nhanh như vậy, nhanh đến mức khiến anh ta không thể trở tay, thậm chí không biết nên giải thích và đáp lại như nào mới được.

“Choang” một tiếng, bên ngoài vang lên tiếng ly trà rơi xuống đất, bỗng khiến hai người đàn ông trong phòng tranh sững người, sau đó sắc mặt đều có hơi khó coi.

“Hạ Lan?”

Người Diệp Ân Tuấn nghĩ tới đầu tiên chính là Thẩm Hạ Lan.

Anh nhang chóng chạy ra thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan mặt mày trắng bệch đứng ở cửa phòng tranh, rõ ràng là đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa Hoắc Chấn Đình và Diệp Ân Tuấn, mà dưới chân cô là ly trà màu trắng đã vỡ.

“Đừng di chuyển, anh tới xử lý.”

Diệp Ân Tuấn có hơi lo lắng, vội hô một tiếng, sau đó bế ngang người Thẩm Hạ Lan lên, trực tiếp đưa đến sô pha ở phòng khách bên ngoài ngồi.

Thần sắc của Hoắc Chấn Đình có hơi ngây ngốc.

Thông tin vừa rồi quá chấn động.

Cô chẳng qua chỉ hơi khát nước, sau khi thức dậy không thấy Diệp Ân Tuấn đâu nên đi xuống, thấy bên này sáng đèn nên qua xem thử, nhưng không ngờ nghe thấy tin tức động trời như này.

Chú hai?

Cô dường như thật sự chưa từng ở nhà họ Hoắc nghe thấy người này, hoặc từng gặp người này.

Cứ cảm thấy thiếu chút gì đó, bây giờ mới phát hiện thiếu chú hai nhà họ Hoắc.

Phải, ba là anh cả, có chú ba và chú út, sao lại thiếu chú hai chứ?

Luôn cho rằng nhà họ Hoắc là gia đình liệt sĩ, trước đấy tất cả mọi người đều nói hai người đàn ông của nhà họ Hoắc đều là chiến sĩ trên sa trường, ngay cả Hoắc Chấn Đình cũng vì gãy hai chân nên mới xuất ngũ trở về, cho nên cô cũng hiển nhiên cho rằng chú hai cũng là liệt sĩ, cũng hy sinh giống như ba, bây giờ mới biết, người hy sinh của nhà họ Hoắc cũng chỉ có một mình ba mà thôi.

Cảm giác như này khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất không tốt.

Cũng không phải nói chú hai Hoắc còn sống khiến cô buồn, mà là vì chú ba chú út và chú hai nhà họ Hoắc đều sống, chỉ duy nhất ba của cô thành liệt sĩ, cảm giác này rất tiếc nuối, lại nghe thấy chuyện tình rối rắm giữa ba và chú hai cùng mẹ và dì cả, trong lòng cô càng buồn.

Diệp Ân Tuấn sợ mảnh thủy tinh làm Thẩm Hạ Lan bị thương, sau khi ôm đến sô pha ngồi xuống thì dịu dàng nói: “Em ngồi đây trước, anh đi dọn mảnh vỡ, đừng nghĩ nhiều, có vài chuyện xảy ra thì đã xảy ra rồi, chúng ta là vãn bối, biết sự thật là tốt, không thể đi đánh giá lúc đầu ai đúng ai sai. Anh biết em đau lòng cho ba vợ, nhưng bây giờ anh đau lòng cho em, biết không?”

Thẩm Hạ Lan nhìn người đàn ông đang rất lo lắng ở trước mắt, trái tim khó chịu đó từ từ được sự ấm áp bao bọc, cảm động, sau đó gật đầu.

Diệp Ân Tuấn thấy cô như vậy, lúc này mới xoay người đi tìm chổi và hót rác dọn mảnh vỡ thủy tinh.

Giờ này, người làm đã ngủ rồi, không cần thiết vì một cái ly mà gọi bọn họ dậy.

Hoắc Chấn Đình thấy Thẩm Hạ Lan nghe thấy rồi, không khỏi thở dài một tiếng, từ trong phòng tranh đẩy xe lăn ra ngoài.

“Hạ Lan, chuyện này chú không muốn để cháu biết.”

“Nhưng cháu cuối cùng vẫn có quyền được biết, chú út.”

Thẩm Hạ Lan nhìn Hoắc Chấn Đình.

Đọc truyện chữ Full