CHƯƠNG 1796
Sau khi Thẩm Hạ Lan báo cảnh sát, nhanh chóng cho người đưa Lam Thần vào phòng cấp cứu xử lý vết thương.
Cháy nhiều máu như vậy, bởi vì màu sắc máu của anh ta đặc biệt, dễ gây chú ý của người khác, một ánh mắt của Thẩm Hạ Lan thì để vệ sĩ khống chế xung quanh.
Khi Lam Thần được đưa vào phòng cấp cứu thì nhìn Thẩm Hạ Lan cầu xin: “Đừng để Khương Hiểu biết chuyện hôm nay. Cô ấy không nên bị đối xử như vậy.”
“Cố gắng đi con đường của mình, những chuyện khác giao cho tôi.”
Thẩm Hạ Lan biết, lúc này đại đội trưởng của Ám Dạ của cô đã quay lại rồi.
Trong lòng ít nhất có hơi buồn.
Sau khi Lam Thần được đưa vào phòng cấp cứu, Diệp Ân Tuấn cũng quay lại, Thẩm Hạ Lan xoay người đi, lại nghe thấy điện thoại của mình bỗng đổ chuông.
Thẩm Hạ Lan sững người, liếc nhìn số hiển thị trên màn hình, vậy mà là Tiêu Nguyệt gọi tới.
Cô không biết mình nên dùng tâm trạng gì để nghe cuộc gọi này.
Trước đó, cô từng phòng bị với Tiêu Nguyệt, nhưng sự giúp đỡ hai lần liên tiếp của Tiêu Nguyệt đã khiến cô cảm thấy bà ta không phải là người xấu.
Vì ông cụ Tiêu, cũng vì mẹ, cô muốn chấp nhận bà ta, nhưng chuyến đi đến nhà họ Hoắc lần này khiến cô vô cùng phản cảm đối với Tiêu Nguyệt.
Mặc kệ Tiêu Nguyệt có ý định gì, chuyện bà ta lúc đầu lợi dụng chú hai đối phó ba và mẹ, trong lòng Thẩm Hạ Lan không thể vượt qua vướng mắc này.
Cô trực tiếp tắt máy, cũng mặc kệ Tiêu Nguyệt bây giờ đang muốn như nào, đi thẳng về phía Diệp Ân Tuấn.
“Không sao chứ?”
Diệp Ân Tuấn nhìn xung quanh, nhìn thấy bà Phương đã ra sàn ăn vạ thì lo lắng liếc nhìn Thẩm Hạ Lan.
Trong tay anh xách sữa đậu nành và bánh quẩy, nhìn trông là đi mua đồ ăn sáng.
Thẩm Hạ Lan nhận lấy đồ sáng trong tay Diệp Ân Tuấn, cười nói: “Không sao, đã giải quyết xong rồi.”
“Về phòng ăn sáng thôi.”
Diệp Ân Tuấn không thèm nhìn bà Phương.
“Được.”
Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan cũng không tồi, khoác tay của Diệp Ân Tuấn đi về phòng bệnh.
Bà Phương thấy không có ai thèm quan tâm mình, có hơi sững ra.
Lúc này bà ta mới dường như ý thức được cái gì đó.
Không!
Bà ta không muốn ngồi tù!
Lam Thần cũng không dám để bà ta ngồi tù!
Nhưng bà Phương lần này lại có hơi không chắc chắn.
Bà ta nghĩ đến đôi mắt lạnh lùng đó của Lam Thần, nghĩ đến sự quyết tuyệt trong mắt của Lam Thần, bất giác đã sợ.
Bà Phương nhanh chóng móc điện thoại ra gọi cho giáo sư Phương.
“Lão Phương, tên khốn Lam Thần vậy mà báo cảnh sát bắt tôi! Lão Phương, ông phải cứu tôi! Ông phải cứu tôi!”
Bà Phương nói xong thì bật khóc, khóc rống lên.