CHƯƠNG 1820
Mặc dù biểu lộ và hành vi đều làm cho người ta cảm thấy là cô ghét Tiêu Nguyệt, thậm chí chính cô cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà một khi Tiêu Nguyệt thật sự xảy ra chuyện, Thẩm Hạ Lan rất lo lắng, thậm chí là còn nóng nảy.
Hoắc Chấn Đình ý thức được điểm này, đột nhiên phát hiện tình cảm thật sự của Thẩm Hạ Lan, không khỏi thấy đau lòng.
“Hạ Lan, đó là Ám Dạ của cháu, cháu là người ở ngoài sáng, chú ở trong tối, Tiêu Nguyệt là ở địa bàn của cháu, làm sao chú có thể làm khách lấn át chủ nhà được chứ? Với lại chú chỉ vì thông qua bà ấy để tìm chú hai của cháu, nhưng mà không ngờ lại cản trở hành động người của cháu, thậm chí còn có ảnh hưởng tới người của cháu.”
Nghe thấy Hoắc Chấn Đình nói như vậy, Thẩm Hạ Lan biết là mình giận chó đánh mèo.
Đúng vậy đó.
Giận chó đánh mèo.
Đã lâu lắm rồi tâm trạng như thế này chưa từng xuất hiện.
Thế mà cô lại vì Tiêu Nguyệt mà giận chó đánh mèo lên chú út của mình?
Cô bị điên rồi.
Nhưng mà tâm trạng điên cuồng muốn giết người trong lòng lại cứ quấn chặt lấy cô, không khỏi làm cô nhớ tới Tiêu Ái.
Tiêu Nguyệt có lỗi với Tiêu Ái, cô nên hận bà ta, nhưng mà lúc cô biết thiếu chút nữa bà ta qua đời, Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy bối rối.
Là không đành lòng một người có gương mặt giống như mẹ biến mất à?
Thẩm Hạ Lan không hiểu, chỉ là lúc này cô rất muốn gặp Tiêu Nguyệt.
“Cháu xin lỗi chú út, là do tâm trạng của cháu không tốt.”
“Không sao hết, chú có thể hiểu cháu mà.”
Còn có gì mà Hoắc Chấn Đình không hiểu chứ?
Lúc biết thi thể của anh cả bị diệp tri thu trói nhiều năm như thế, anh ta còn tức giận hơn Thẩm Hạ Lan nhiều, bây giờ biết anh hai vẫn còn sống, thậm chí còn phải thông qua Tiêu Nguyệt để tìm được địa điểm của anh hai, anh ta hiểu rõ loại tâm trạng này.
“Cháu muốn đến bệnh viện thăm Tiêu Nguyệt hả?”
Ban đầu Thẩm Hạ Lan muốn từ chối, nhưng mà lời nói đến bên miệng vẫn là nuốt xuống.
“Để cháu đi thăm một chút, Ân Tuấn với Nghê Nghê vẫn còn chưa thức dậy, chú trông chừng chăm sóc cho bọn họ giúp cháu nha.”
“Được rồi, để chú cho người bảo vệ cháu.”
Hoắc Chấn Đình vội vàng sắp xếp người.
Lúc đầu, Thẩm Hạ Lan muốn từ chối, nhưng mà nghĩ đến tình thế hiện tại, cô vẫn không từ chối.
Trên đường lái xe đến bệnh viện, đi vào căn phòng mà mình đã được thông báo từ trước, đột nhiên bị người ta tập kích, thiếu chút nữa trúng chiêu.
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan lạnh lẽo, cô quặp đối phương ở trên vai rồi ném ra bên ngoài.
Rầm một tiếng, đối phương kêu đau, một mùi máu tươi lập tức tràn vào xoang mũi của Thẩm Hạ Lan.
“Tiêu Nguyệt?”
Cô lạnh lùng mở miệng, liền nhìn thấy Tiêu Nguyệt vốn dĩ nên hôn mê bất tỉnh lại đang đau đớn nằm co quắp trên sàn nhà, ở ngực là một mảng đỏ hồng.