CHƯƠNG 1869
Oán khí tiên tổ gì đó, khống chế người khác gì đó, Diệp Ân Tuấn anh đều không thèm.
Nói trắng ra, không phải chỉ muốn lấy anh làm súng, để anh báo thù rửa hận cho Trương Gia Trại năm đó sao?
Nhưng tại sao Trương Gia Trại lại chọc đến những người đó, Trương Linh đều không chịu nói cho mình biết, còn muốn một mình anh đối phó ba đại gia tộc và thế lực đằng sau sao?
Trông Diệp Ân Tuấn anh giống một tên ngốc vậy ư?
Diệp Ân Tuấn hừ lạnh một tiếng, cảm thấy luồng lệ khí trong lồng ngực đó càng ngày càng khó khống chế, cảm giác muốn đánh nhau càng ngày càng rõ ràng.
Anh trực tiếp gọi một cuộc điện thoại cho Tô Nam.
“Trong lòng có lệ khí, nóng nảy bất an. Có thuốc nào để trấn áp nó không?”
Tô Nam khẽ sững sờ một hồi, hỏi: “Anh đang nói ai?”
“Tôi, bị người ta tính kế rồi.”
Diệp Ân Tuấn cũng không giấu Tô Nam.
Tô Nam vừa nghe, lập tức có chút u uất.
“Chuyện lộn xộn trong nhà anh cũng thật là nhiều.”
“Đừng nói nhảm nữa, có loại thuốc nào có thể áp chế được không?”
Sự cáu kỉnh của Diệp Ân Tuấn lại bộc lộ.
Tô Nam không dám chọc tức anh nữa, thấp giọng nói: “Thuốc thì sẽ có ba phần độc, uống nhiều quá sẽ không tốt cho sức khỏe. Anh xem trong nhà có miếng ngọc nào không, có thể tìm một cái để đeo, nói không chừng có tác dụng đó. Đá ngọc có thể áp chế lệ khí và nóng nảy, nhưng tôi vẫn kiến nghị anh qua chỗ tôi kiểm tra một chút.”
“Tôi không có thời gian, phải đi du lịch với gia đình. Đã quyết định xong hết rồi, mấy đứa nhỏ cũng rất mong đợi, đổi thành hôm khác thì chúng sẽ rất thất vọng.”
Diệp Ân Tuấn nói xong liền cúp máy.
Ngọc?
Đá ngọc?
Anh nhớ hình như trong kho có thứ như vậy.
Nghĩ vậy, Diệp Ân Tuấn lái xe đến nhà kho của nhà tổ họ Diệp.
Diệp Minh Triết có chút lo lắng, định đi theo anh khi anh rời đi, Diệp Ân Tuấn cũng không ngăn cản, chỉ là bế Diệp Nghê Nghê vào nhà, để ở cùng với Thẩm Hạ Lan, sau đó đưa Diệp Minh Triết trở về nhà tổ họ Diệp.
Khi mở nhà kho, Diệp Minh Triết cảm thấy mình có chút mù mắt rồi.
“Lão Diệp, đây là nhà kho của nhà họ Diệp chúng ta sao? Nhiều đồ tốt như vậy? Phải bao nhiêu tiền chứ?”
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của con trai, Diệp Ân Tuấn hờ hững bình tĩnh nói: “Nhóc con thối, thu lại biểu cảm kinh ngạc của con đi, nhà họ Diệp chúng ta thiếu tiền sao? Nhà họ Diệp chúng ta nghèo đến nỗi chỉ có tiền thôi. Chút đỉnh này tính là gì? Nếu con thích, sau này con yêu đương, ba tặng con mỏ kim cương, để con tuỳ tiện tặng cho bạn gái, được không?”
Diệp Minh Triết giật giật khóe miệng, khinh thường nói: “Lão Diệp, ba thay đổi rồi. Thật không dễ thương bằng lão Diệp hồi trước. Ai ôi!”