CHƯƠNG 1874
Câu nói này lập tức khiến Thẩm Hạ Lan bật cười.
“Vậy vừa rồi anh tra hỏi ông ngoại em một cách đằng đằng sát khí như vậy? Em còn tưởng anh định đánh nhau với ông ngoại em luôn chứ. Không đúng, anh hỏi ông ngoại em, ông ngoại em năm đó có tham dự cuộc hành động đó sao?”
“Ừm.”
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy biểu hiện của Thẩm Hạ Lan liền biết cô đã đoán được rồi, cũng không keo kiệt câu trả lời, trực tiếp gật đầu.
“Sao có thể?”
Đầu óc Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xẹt qua thứ gì đó, nhưng lại không nắm bắt được, thì nghe được Diệp Ân Tuấn tiếp tục nói: “Không chỉ có ông ngoại của em, còn có Diệp Tri Thu, còn có người nhà họ Hoắc.”
Diệp Ân Tuấn nói xong, liền thấy Thẩm Hạ Lan hai mắt híp lại, anh biết Thẩm Hạ Lan đã đoán được cái gì đó rồi.
“Ba nhà chúng ta đều có liên quan, hiện tại Diệp Tri Thu đã chết, tung tích của chú hai nhà họ Hoắc không rõ, còn dì cả Tiêu Nguyệt nhà họ Tiêu của em từ nhỏ đã bị người ta cướp đi, anh nghi ngờ một loạt chuyện này đều có liên quan đến Trương Gia Trại.”
Thẩm Hạ Lan đột ngột nắm lấy cánh tay của Diệp Ân Tuấn, hỏi: “Vậy anh muốn đi Trương Gia Trại?”
“Anh muốn đi, cũng là vì một chân tướng, nhưng cũng là vì Nghê Nghê.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan lần nữa khựng lại.
Cô nhớ Diệp Nghê Nghê đã đề nghị muốn đi du lịch ở Trương Gia Trại.
Diệp Nghê Nghê sau khi ra khỏi nhà họ Trạm mới yêu cầu như vậy, cũng chính là nói, rất có thể đi đến Trương Gia Trại chính là chủ ý của ai đó nhà họ Trạm.
Có phải là An Nhiên không? Hay Trạm Dương?
Bọn họ muốn Nghê Nghê đến Trương Gia Trại làm gì?
Không lẽ vụ án của Trạm Dực còn có liên quan đến Trương Gia Trại?
Những nghi vấn này khiến Thẩm Hạ Lan có chút đau đầu, giống như một quả cầu len, chỗ nào cũng có sợi, nhưng cũng không kéo được đồ bên trong ra.
Thấy Thẩm Hạ Lan thất thần như vậy, Diệp Ân Tuấn trực tiếp ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: “Đừng nghĩ nữa, mọi chuyện đều sẽ có cách xoay sở, bây giờ nghĩ nhiều như vậy cũng không đoán ra được gì, đi tới đâu hay tới đó.”
“Anh tính thế nào? Nếu như tất cả chuyện này đều có liên quan, thì con đường chúng ta đi Trương Gia Trại sẽ tuyệt đối sẽ không an lành.”
Đây là nỗi lo lắng của Thẩm Hạ Lan.
Nếu chỉ có cô và Diệp Ân Tuấn là hai người thì không sao, nhưng bây giờ bọn họ còn đưa mấy đứa nhỏ đi nữa.
Lỡ không cẩn thận làm bị thương đến các con thì sao mà tốt cho được.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Ai nói chúng ta trực tiếp đến Trương Gia Trại chứ?”
“Cái gì?”
“Chúng ta có thể đi dạo ở những nơi khác trước. Nhiều năm như vậy rồi, thời gian đưa các con ra ngoài chơi thật không nhiều, bây giờ khó lắm mới có cơ hội như vậy, sao có thể để chuyện của người khác làm phá vỡ kế hoạch ban đầu của chúng ta chứ? Chân tướng của Trương Gia Trại là chuyện có cũng được không có cũng chả sao, biết hay không thì có liên quan gì đến cuộc sống của chúng ta chứ? Việc chính mà chúng ta cần làm bây giờ là du lịch. Du lịch là gì? Là thư giãn, hòa mình vào thiên nhiên, lang thang với các con trên khắp đất trời, đó mới là du lịch. Bà Diệp, em có nơi nào đặc biệt muốn đi không?”