CHƯƠNg 1896
Hạ Tử Thu liếc anh một cái, khẽ nói: “Gọi Kiều là bàn tay quỷ cũng không ngoa đâu. Cho dù chị dâu để như này đi khắp Hải Thành cũng sẽ không có người nhận ra đâu.”
“Khoa trương rồi, tôi nhận ra.”
Diệp Ân Tuấn thản nhiên nói.
Hạ Tử Thu chán nản nói: “Cho dù chị dâu có biến thành tro tàn thì anh cũng sẽ nhận ra thôi. Tôi đang nói về người khác, người khác đó anh có hiểu không?”
Kiều mỉm cười gật đầu, sau đó lui ra.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy nơi này ai cũng có tài năng tiềm tàng, đợi giải quyết xong chuyện của Tống Hải Đình, cô phải đi học hỏi kỹ thuật của Kiều mới được.
Nói với Diệp Ân Tuấn một tiếng, Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài, đúng lúc Tống Hải Đình đang cầm tiền rời khỏi câu lạc bộ.
Thẩm Hạ Lan cũng không theo sát mà ngồi trên xe bình tĩnh đi theo sau.
Sau khi Tống Hải Đình rời khỏi câu lạc bộ thì ông ta đi đến một khu ổ chuột gần đó.
Ở đây không có mấy người lắm, mấy ký tự to to bên ngoài cho biết nơi này đã được chuyển thành khu vực tu sửa, rất nhiều người đã dọn ra ngoài.
Tống Hải Đình tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, lấy trong túi ra một bao đậu phộng, im lặng ăn.
Thẩm Hạ Lan bỗng thấy chấn động.
Khi cô bước đến bên cạnh Tống Hải Đình thì ông ta mới nhận ra.
“Ai?”
Ông ta đột ngột quay đầu lại, đôi mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm cô.
Thẩm Hạ Lan không lên tiếng khiến Tống Hải Đình có chút căng thẳng.
“Tôi chỉ ở đây một lát thôi, sẽ không ở đây lâu đâu.”
Cho dù lúc trước Tống Hải Đình có làm những chuyện không đúng thì lúc này Thẩm Hạ Lan thật sự chỉ thấy ông ta là một ông già tội nghiệp thôi.
Đôi mắt ông ta không còn thấy được nữa, thậm chí lưng còn hơi còng, trên đầu có thêm rất nhiều tóc bạc, trên gương mặt có rất nhiều vết chân chim.
“Đi với tôi.”
Thẩm Hạ Lan khẽ mở miệng.
Tống Hải Đình cảm thấy giọng nói đó rất quen thuộc, nhưng không nhớ ra là ai.
Thế giới của ông ta chỉ còn lại màu xám, loại cảm giác bất lực này khiến ông ta cảm thấy rất thất bại.
“Tôi nợ tiền cô sao? Hay là đụng phải đồ của cô? Xin lỗi, tôi bồi thường cho cô được không?”
Giọng Tống Hải Đình hèn mọn như một tên ăn xin.
Thẩm Hạ Lan đưa tay ra đỡ cánh tay ông ta, khẽ nói: “Tôi là Thẩm Hạ Lan, em họ của Tống Dật Hiên, sao ông lại thành ra thế này?”
Vừa nói xong câu này, Tống Hải Đình liền sửng sờ, sau đó đột nhiên thoát khỏi cánh tay của Thẩm Hạ Lan, hoảng sợ muốn đứng dậy rời đi, nhưng bởi vì mắt không nhìn thấy nên lại ngã phịch xuống đất.
Thấy ông ta như vậy, Thẩm Hạ Lan khẽ nói: “Tống Dật Hiên sẽ tới đây nhanh thôi, ông đừng sợ…”
“Không thể để nó tới được!”
Cơ thể Tống Hải Đình đột nhiên run lên, ông ta lo lắng nói: “Đừng để nó đến, bảo nó sống cho tốt, cứ coi như tôi đã chết cũng được. Thẩm Hạ Lan, tôi biết cô muốn tốt cho nó, nhưng cô hãy nghe lời tôi, chỉ cần nó sống tốt là được rồi, đừng để nó đến đây.”