CHƯƠNG 1911
Sau khi bọn họ bước vào người của Hạ Tử Thu nhanh chóng đi tới.
“Cậu Diệp, bên này.”
Đây là một tên đàn em.
Diệp Ân Tuấn hờ hững liếc nhìn anh ta, sau đó đi theo qua đó.
Bọn họ đi về phía thang máy chuyên dụng.
Thang máy rất nhanh đã tới tầng mà Tống Dật Hiên ở.
Tầng này căn bản đã bị hạn chế, tới đâu cũng là cảnh sát đang hỏi gì đó.
Thẩm Hạ Lan hơi nhận ra được cái gì đó, bàn tay nắm Diệp Ân Tuấn càng dùng sức.
Bầu không khí đè nén cứ duy trì mãi đến cửa phòng 609.
Tống Dật Hiên đứng ở cửa hút thuốc.
Khói thuốc vờn quanh mặt của anh ta, khiến người ta không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng bầu không khí trầm thấp bi thương đó lại tùy ý tản ra.
Hồ Ngọc Duyên rảo bước đi tới, nhẹ nhàng nắm tay của anh ta, thấp giọng nói: “Anh vẫn ổn chứ?”
Một câu nói khiến hốc mắt của Tống Dật Hiên nóng lên.
“Duyên, ba anh, mất rồi.”
Khàn khàn nói ra câu này, trong giọng nói lại mang theo sự đau lòng vô tận.
Anh ta đột nhiên ôm lấy Hồ Ngọc Duyên, nghẹn ngào nói: “Bắt đầu từ hôm nay, anh thật sự trở thành cô nhi rồi.”
Lời này lập tức khiến mũi của Thẩm Hạ Lan cảm thấy cay cay.
Diệp Ân Tuấn dẫn Thẩm Hạ Lan vào phòng, để lại không gian bên ngoài cho hai vợ chồng Tống Dật Hiên.
Lúc này Tống Dật Hiên cần sự an ủi, nhưng người an ủi nên là Hồ Ngọc Duyên.
Thẩm Hạ Lan sau khi theo Diệp Ân Tuấn đi vào thì mới phát hiện Tống Hải Đình chết rồi.
Ông ta nằm trên giường, khóe miệng có dung dịch màu trắng, mặt đã xanh đen rồi.
“Là trúng độc sao?”
Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu lại.
Hạ Tử Thu gật đầu nói: “Phải, tự sát.”
Thẩm Hạ Lan bỗng sững người.
Tống Hải Đình tại sao muốn tự sát?
Cô còn nhớ không lâu trước đó khi nhìn thấy Tống Hải Đình dáng vẻ ông ta vô cùng sợ hãi, thậm chí không cho phép Tống Dật Hiên đến đây, hiện nay mới chưa tới một ngày, ông ta vậy mà tự sát rồi?
Tại sao phải tự sát chứ?
Có chuyện gì không thể nói sao?
Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng cũng hiểu tâm trạng của Tống Dật Hiên.
Xa xôi ngàn dặm chạy đến nơi này, lại không ngờ Tống Hải Đình đã tự sát, còn là chết ở trước mặt Tống Dật Hiên, chuyện này cho dù là ai, đoán chắc cũng không chấp nhận nổi.
“Chết trước khi Tống Dật Hiên đến? Hay là sau khi đến?”
“Sau.”