CHƯƠNG 1952
Tống Dật Hiên cũng vì tình trạng thân thể mà cả đêm không ngủ.
Người duy nhất không bị ảnh hưởng chính là Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan cực kỳ vui vẻ nói chuyện một lúc với bọn họ, sau đó phát hiện chiếc điện thoại cầm trong tay đã bị lấy mất trong lúc cô không chú ý.
“Em còn chưa nói tạm biệt với bọn họ.”
Thẩm Hạ Lan có hơi buồn bực.
Diệp Ân Tuấn lại không hề thỏa hiệp, nói: “Rất muộn rồi, mau đi ngủ. Ngày mai chúng ta đến Cửu Long Trì chụp xong, sau đó lại tới nơi khác.”
Thấy cô vợ nhỏ của mình bị dọa, Diệp Ân Tuấn lập tức bật cười.
“Anh chỉ là muốn nụ hôn mà thôi, vợ à, em nghĩ đi đâu vậy?”
Mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ bừng.
Người đàn ông chết tiệt này!
Anh tuyệt đối là cố ý!
Dáng vẻ Thẩm Hạ Lan bĩu môi rất đáng yêu, Diệp Ân Tuấn lập tức hôn tới thì bỗng bị Thẩm Hạ Lan ghét bỏ đẩy ra.
“Em muốn đi ngủ, đừng làm phiền em.”
Cô nói như kiểu rất hung dữ.
“Được.”
Diệp Ân Tuấn mỉm cười gật đầu.
Vốn Thẩm Hạ Lan nằm quay người là định dỗi Diệp Ân Tuấn, nhưng cái giường này quá ấm, nhiệt độ xung quanh cũng có hơi ấm, khiến mí mắt của cô bất tri bất giác càng lúc càng năng, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ Diệp Ân Tuấn nắm tay cô tung tăng trên bầu trời sao, có cửu long kéo xe, hình ảnh đó thật sự quá tráng lệ.
Thẩm Hạ Lan cười thành tiếng ở trong mơ.
Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ như vậy của Thẩm Hạ Lan, cho dù ngủ cũng cười vui.
Đây là dáng vẻ anh luôn muốn Thẩm Hạ Lan duy trì.
Khóe môi của anh hơi cong lên, sau đó đưa cánh tay, trực tiếp ôm Thẩm Hạ Lan vào trong lòng, sau đó ngửi mùi hương cơ thể của cô rồi chìm vào giấc ngủ.