CHƯƠNG 2008
Không thể không nói, đúng là Diệp Tử hiểu ba đứa nhỏ này vô cùng.
Lúc Diệp Tranh nhìn thấy hành động của Diệp Tử, cậu bé thật sự không dám động, trơ mắt nhìn hai con dao ấy hướng về phía ngực của mình.
Ánh mắt của Diệp Minh Triết đột nhiên lạnh đi mấy phần.
Trước đây không lâu, người phụ nữ này là cô của bọn nó, cũng đã từng cho bọn nó chút tình yêu và ấm áp. Nhưng mà không biết bắt đầu từ khi nào, Diệp Tử liền từ từ biến mất khỏi tầm mắt của bọn nó.
Bọn nó không biết Diệp Tử xảy ra chuyện gì, cho là cô ta chỉ đi ra ngoài dưỡng thai, nhưng mà lại không ngờ tới lúc gặp lại Diệp Tử thì lại là tình huống như thế.
Mắt thấy Diệp Tử đã uy hiếp được anh trai và em gái của mình, Diệp Minh Triết không kịp suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp cầm lấy cái bình hoa ở bên cạnh ném về phía cổ tay của Diệp Tử.
Cùng lúc đó, Diệp Nghê Nghê đột nhiên cúi đầu xuống cắn đùi của Diệp Tử, có chết cũng không chịu hé miệng.
Cô bé mới không muốn anh Diệp Tranh xảy ra chuyện.
Diệp Tử chợt nhận ra có thứ gì đó đang tấn công mình, cô ta nhanh chóng đưa tay ngăn cản, trên đùi lại truyền đến cảm giác đau đớn.
“Đáng chết!”
Cô ta đá Diệp Nghê Nghê ra ngoài.
Diệp Nghê Nghê đã bị trói tay chân, căn bản không thể hành động được, sau khi bị ném ra ngoài như thế này sẽ có hậu quả như thế nào, ai cũng không dám đoán trước.
Trong thời khắc mấu chốt, Diệp Minh Triết trực tiếp đẩy Diệp Tranh ra.
“Anh đón Nghê Nghê.”
Diệp Tranh dùng lực của đôi chân đạp lên mặt đất, nhảy thẳng về phương hướng mà Diệp Nghê Nghê rơi xuống.
Rầm một tiếng, Diệp Tranh khó khăn đón được Diệp Nghê Nghê, lại nghe thấy “phốc” một tiếng, âm thanh vũ khí đâm vào da thịt lập tức làm trái tim của Diệp Tranh và Diệp Nghê Nghê đột nhiên kéo lên.
“Anh ơi!”
Diệp Nghê Nghê tận mắt nhìn thấy con dao của Diệp Tử đâm vào trong ngực của Diệp Minh Triết.
Cổ họng của Diệp Tranh bỗng nhiên mất tiếng.
“Minh Triết!”
Cậu bé kêu gào ở trong lòng, nước mắt rơi ào ạt.
Diệp Tử lại dữ tợn, dùng một tay túm Diệp Minh Triết đang bị thương tới.
“Nếu như mày đã muốn chết, vậy thì tao thành toàn cho mày, đúng lúc mẹ của mày cũng rất thương mày, vậy thì để mẹ của mày càng đau lòng hơn một chút đi.”
Diệp Tử kéo Diệp Minh Triết ra bên ngoài.
Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh đều bị trói tay trói chân, căn bản không thể tránh thoát, cho dù có tránh khỏi đi nữa thì đối với Diệp Tử mà nói cũng không có tác dụng gì.
Cô ta chỉ cần một quân cờ là được rồi.
Vốn dĩ muốn lấy Diệp Nghê Nghê ra làm mồi nhử, nếu bây giờ Diệp Minh Triết đã bị thương, vậy thì dùng Diệp Minh Triết cũng được.
Diệp Minh Triết đau đến nỗi cả người đều đang co giật.