CHƯƠNG 2054
Tham mưu Từ và Thẩm Hạ Lan không nên có tiếp xúc mới đúng chứ.
Đầu óc Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xoay chuyển, không khỏi xuất hiện một hình ảnh.
Hình ảnh đó là có một bé trai bắt nạt Diệp Nghê Nghê ở cổng nhà Trạm Dực, lúc đó còn có một người phụ nữ ra cãi cọ với cô.
Sau đó, hình như là tham mưu Từ này ra mặt?
Thẩm Hạ Lan nhớ không rõ cho lắm, nhưng mà loáng thoáng có một hình bóng như thế.
“Em nhớ rồi, con trai của người đàn ông này đã từng bắt nạt Nghê Nghê ở cửa nhà của anh cả Trạm.”
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên lạnh đi.
“Bắt nạt con gái của anh à? Hay lắm!”
Diệp Ân Tuấn cầm điện thoại di động lên gọi cho thủ hạ.
“Chào hỏi cái tên tham mưu Từ kia cho thật đàng hoàng.”
“Rõ rồi, thưa Đại ca.”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Ân Tuấn cũng biết là bây giờ không thể đi dạo nổi nữa, không khỏi buồn bực, anh nói: “Xin lỗi em, lại làm phiên nhã hứng đi dạo của em, đi với anh, hình như là lúc nào cũng xảy ra chuyện gì đó, làm cho em chịu thiệt rồi.”
“Không có gì đâu, em quen rồi mà, cuộc sống như vậy mới thích hợp với chúng ta.”
Thẩm Hạ Lan bước tới khoác lên cánh tay của Diệp Ân Tuấn, cười rất dịu dàng.
“Nếu như sống một cuộc sống bình bình đạm đạm với anh giống như ba năm vừa mới kết hôn với nhau, có lẽ là em sẽ không biết hóa ra anh lại yêu em như thế.”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nhắc tới ba năm mà mình khốn nạn nhất, Diệp Ân Tuấn cảm thấy có lỗi: “Nếu như trước kia anh biết trải qua nhiều chuyện như thế…”
“Sao vậy, anh sẽ không cưới em hả?”
Thẩm Hạ Lan hỏi như vậy, trong lúc nhất thời, Diệp Ân Tuấn khó mà trả lời.
Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của vợ mình, Diệp Ân Tuấn đột nhiên nâng mặt của cô lên, thâm tình nói: “Không có, anh vẫn sẽ lấy em, nhưng mà có thể là anh sẽ không lãng phí thời gian ba năm đó, anh sẽ nâng em trong lòng bàn tay ngay từ giây phút đầu, sẽ không sống uổng phí ba năm đó.”
Đôi mắt của Thẩm Hạ Lan đột nhiên chua xót.
“Đầu đã là vợ chồng rồi, còn nói mấy lời buồn nôn như thế.”
“Anh chỉ nói thật thôi, bây giờ anh càng ngày càng cảm thấy thời gian ở bên cạnh em quá ít, mặc dù chúng ta đã kết hôn tám năm, nhưng mà thời gian chân chính ở bên nhau cũng chỉ mới hơn một năm mà thôi, so sánh với những cặp vợ chồng bình thường đúng là chưa được hưởng thụ quá nhiều sự dịu dàng, đây chính là Diệp Ân Tuấn anh nợ em.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất có lỗi.
Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: “Trong chuyện tình cảm không có ai là nợ ai, em chỉ biết là em thích anh, còn thích anh hơn là so với thích em. Em muốn ở cùng với anh, mặc kệ sau này cuộc sống với anh như thế nào, mưa to gió lớn như thế nào, đối với em mà nói, chỉ cần có thể ứng bên cạnh anh, bầu bạn với anh, đó chính là hạnh phúc lớn nhất của em.”
“Đồ ngốc này, không thể tìm được một người phụ nữ nào ngốc như em trên đời, biết rõ là đi theo anh sẽ gặp gió tanh mưa máu, nhưng mà em vẫn cố chấp như thế, em như thế này làm cho anh không thể buông tay.”
“Vậy thì đừng có buông tay, hãy luôn nắm lấy tay của em, đi đến tận cùng cuộc đời, đi đến lúc sông cạn đá mòn, đến vĩnh cửu.”