CHƯƠNG 2066
Sự kêu gào của những linh hồn mãi chẳng cam tâm, âm thanh kêu la, chỉ trích vang vọng trong lồng ngực Diệp Ân Tuấn, khiến cho anh tức giận.
Anh muốn giết người!
Muốn giết chết tên khốn Triệu Nguyệt Minh ấy!
Nhưng bây giờ anh chỉ có thể kiềm chế chính mình.
Mặc Trì biết hậu quả sau khi để Diệp Ân Tuấn biết những chuyện này, thế nhưng anh ta vẫn nói cho anh biết.
Nhiều năm trôi qua rồi, đến bây giờ cô vẫn chưa quay về, mấy năm gần đây nhà họ Mặc mới hay tin, đồng thời đang âm thầm tìm kiếm.
Lúc thím Trương có vấn đề, nhà họ Diệp cầu cứu Mặc Trì, nhà họ Mặc đã biết không giấu nổi nữa.
Nhưng bây giờ chẳng biết Triệu Nguyệt Minh đang ở chốn nào, ông ta lại di cư rồi, có rất nhiều chuyện chẳng tài nào lần ra manh mối nổi. Chỉ đành tìm lại mệnh lệnh năm xưa, nhưng văn bản ấy chẳng đáng mấy xu tiền. Bốn gia tộc lớn tham gia vào hành động năm ấy đều đã trở thành trụ cột nước nhà, nhưng bọn họ vẫn luôn bị qua mặt, không hề hay biết nhiệm vụ mình tham gia năm xưa xuất phát từ ân oán của một mình Triệu Nguyệt Minh, cứ tưởng rằng thật sự là nhiệm vụ.
Có một vài chuyện làm nhà họ Mặc không tài nào giải thích nổi với bốn gia tộc lớn, thậm chí còn nghĩ đến việc giấu giấu giếm giếm để gìn giữ bình yên, dù gì nhiều năm trôi qua rồi, nhưng hậu duệ của Trương Gia Trại lại bất chấp tất cả hòng trả món nợ máu, khiến cho tất cả mọi người chẳng biết phải giải quyết thế nào.
Lập trường của Mặc Trì rất rõ ràng, người nào làm sai thì người nấy phải trả giá.
Trương Gia Trại vô duyên vô cớ bị diệt tộc, bọn họ nợ Trương gia trại một câu trả lời.
Diệp Ân Tuấn là hậu duệ của Trương Gia Trại.
Dù là vì thím Trương hay vì bất cứ thứ gì khác, đây là chuyện không tài nào thay đổi được, mà bây giờ Hoàng Kim Cổ đại diện cho tộc trưởng của Trương Gia Trại cũng đã chui vào cơ thể Diệp Ân Tuấn, sớm muộn gì Diệp Ân Tuấn cũng sẽ nhận ra.
Mặc Trì cảm thấy thà là nói thẳng cho Diệp Ân Tuấn biết chân tướng còn hơn đợi anh tự mình điều tra, ít nhất thì hai người sẽ không nằm ở thế đối lập.
“Ân Tuấn, tôi biết việc này sẽ tạo ra đả kích không nhỏ với cậu, tôi cũng biết một câu nói chẳng thay đổi được gì, cũng không mang lại lợi ích thực tế gì hết. Bây giờ tôi nói cho cậu nghe mấy chuyện này là để cho cậu hay sự thật. Tôi muốn tìm kiếm cô và chú hai nhà họ Hoắc.
Tôi nghe tin bây giờ chú hai nhà họ Hoắc vẫn còn sống, chỉ có điều sống không bằng chết, còn về vị trí cụ thể của chú thì tôi chẳng rõ. Có người nói chú đang ở nước T, cũng có người nói chú sống gần Trương Gia Trại. Một khi tìm được chú ấy thì tôi sẽ tìm được cô. Tôi cũng muốn rước cô về nhà, dù gì với tôi, cô giống như mẹ ruột của tôi vậy.”
Câu nói của Mặc Trì khiến cho lòng dạ Diệp Ân Tuấn rối bời.
“Tôi chưa trả lời cậu ngay được, tôi cần yên tĩnh một mình một lúc.”
“Tôi hiểu, tôi sẽ cho cậu thời gian, lúc nào nghĩ thông suốt rồi thì đến tìm tôi là được.”
Diệp Ân Tuấn nghe thế bèn gật đầu.
“À phải, Hoàng Kim Cổ trong cơ thể của cậu chẳng gây hại gì đâu. Sau khi biết chuyện của Trương Gia Trại, tôi đã tìm đọc vài cuốn sách cổ, Hoàng Kim Cổ ấy chính là cổ trùng truyền lại qua nhiều thế hệ, Vương của các loại độc cổ. Nó có thể gây hại cho người bình thường, thậm chí còn khiến họ chết ngay, nhưng đối với người thừa kế vị trí tộc trưởng, bởi vì có dòng máu gia tộc chảy trong người, Hoàng Kim Cổ không những không gây hại mà còn bồi bổ nữa, có thể giúp cậu giữ vững vị trí tộc trưởng này. Chỉ có điều có thể cậu vừa tiếp xúc với nó, vẫn còn chưa hòa hợp hẳn, bởi thế sẽ khiến cho cậu dễ dàng nổi nóng, một thời gian sau sẽ ổn thôi.”
Mặc Trì lựa chọn nói cho Diệp Ân Tuấn biết chuyện về Hoàng Kim Cổ, thế nhưng Diệp Ân Tuấn hoàn toàn nghe không lọt tai nữa, hình ảnh những người vô tội chết một cách thảm thương không ngừng tái hiện trong đầu anh…