CHƯƠNG 2097
Cho dù vệ sĩ nhà họ Diệp có phản bội tập thể, vậy còn những xác chết sau trận chiến vừa rồi là sao?
Sẽ không thể nào dọn sạch một đống xác chết trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đâu đúng không?
Vì vậy, lời giải thích duy nhất chính là nén nhan này có vấn đề.
Có thể vừa rồi anh và Thẩm Hạ Lan đã ngửi mùi hương của nén nhan này nên sinh ra ảo giác.
Ảo giác?
Diệp Ân Tuấn không muốn giải thích theo cách này, nhưng đây có vẻ là lí do duy nhất có thể giải thích được ở thời điểm bây giờ.
Anh ấn vào đùi mình, cơn đau khiến sắc mặt anh tái nhợt, nhưng lại khiến anh bình tĩnh lạ thường.
Diệp Tranh và Diệp Nghê Nghê được vệ sĩ đưa đến nhà thờ tổ tiên.
“Ba ơi, ba sao thế? Mẹ đâu rồi?”
Diệp Nghê Nghê vẫn có chút không hài lòng, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng tiều tuy của Diệp Ân Tuấn, cô bé bỗng thấy lo lắng, chạy nhanh về phía Diệp Ân Tuấn.
Diệp Tranh thấy lo lắng, nhưng cũng không vội vàng bước tới, ngược lại khịt khịt mũi, sau đó nghi ngờ hỏi: “Ba, ba bị trúng mê hương rồi hả?”
“Quả nhiên là vậy.”
Diệp Ân Tuấn cười khẩy, anh đưa nén nhan cho Diệp Tranh.
“Con xem xem có thành phần mê hương nào trong đó không.”
Diệp Tranh gật đầu, sau đó hỏi: “Mẹ đâu rồi ba?”
Diệp Nghê Nghê cũng nhìn anh.
Trái tim Diệp Ân Tuấn hơi đau đớn, nhưng anh cũng biết không nên để bọn trẻ hoảng sợ, anh khẽ nói: “Mẹ của các con đang thay ba xử lý ít việc, lát nữa mẹ sẽ về, con mau kiểm tra nén nhan này trước đi.”
“Vâng.”
Diệp Tranh gật đầu.
Cậu bé lấy một số dụng cụ từ trong cặp sách sau lưng ra, hình như đều là mấy thứ đồ học y, Diệp Ân Tuấn cũng không hỏi chi tiết.
Diệp Tranh tìm cồn và băng gạc, bước tới giúp Diệp Ân Tuấn băng bó vết thương, nhưng Diệp Ân Tuấn đã ngăn lại.
“Không vội, con mau kiểm tra nén nhan trước đi.”
Bây giờ anh không thể đi băng bó vết thương được, lỡ như nén nhan này thật sự chứa thành phần mê hương thì anh sợ rằng mình sẽ lại bị trúng chiêu.
Diệp Tranh dường như hiểu được suy nghĩ của Diệp Ân Tuấn, cũng không ép buộc anh mà tìm một chiếc bật lửa để đốt nó lên.
Cậu bé hít hít như chó con.
Mũi Diệp Ân Tuấn dường như ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào, đầu bỗng thấy nặng nề, anh nhanh chóng ôm Diệp Nghê Nghê ra khỏi nhà thờ tổ tiên, lúc này mới nhận ra Diệp Nghê Nghê đã ngất đi.
“Nghê Nghê.”
Diệp Ân Tuấn không ngờ mùi hương này có phản ứng lớn với Diệp Nghê Nghê như vậy, trong lòng không khỏi có chút khó chịu và tự trách.
Anh tát mạnh vào mặt Diệp Nghê Nghê.