CHƯƠNG 2107
Đợi khi anh có thể nhìn rõ, người đã rơi xuống bên dưới.
Nơi này là một khoảng đất trống, diện tích không lớn, chỉ có thể chứa được hai ba người.
Khi Diệp Ân Tuấn rơi xuống vừa hay ngã trên mặt đất, rắn chắc, suýt nữa gãy xương.
Anh rên khẽ một tiếng thì cảm nhận được một con dao sắc bén đâm từ bên cạnh, khiến anh vô thức ra tay tránh né, đồng thời cũng bắt đầu phản kích.
Một mùi u hương xộc tới, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng nín thở, động tác dưới tay lại không có ngừng, mà vặn cổ tay của đối phương, đối phương lập tức kêu một tiếng, cả người ngã xuống.
Nhân lúc này, Diệp Ân Tuấn một cước đá đối phương bay vào tường, sau đó rên một tiếng, từ từ ngã gục trên mặt đất.
Diệp Ân Tuấn lúc này mới đưa mắt nhìn, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan hôn mê ở một bên, mà người trước mắt bị anh đá bay là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi.
Mặt của người phụ nữ được ngụy trang, nhìn không rõ diện mạo thật, nhưng Diệp Ân Tuấn lập tức đưa cô ta vào danh sắc kẻ địch.
“Hạ Lan!”
Diệp Ân Tuấn rảo bước đi về phía Thẩm Hạ Lan.
“Anh đừng động vào cô ấy! Tôi cảnh cáo anh, tôi đã bôi thuốc độc vào người của cô ấy, anh nếu như động vào cô ấy sẽ thất khiếu chảy máu mà chết.”
Giọng nói của người phụ nữ rất là già nua.
Nhìn dáng vẻ giống như hơn 30 tuổi, nhưng nghe giọng nói lại giống như người năm sáu mươi tuổi.
Mắt của Diệp Ân Tuấn bỗng trở lạnh.
“Cô làm cô ấy bị thương?”
Anh như quỷ sa tăng mà đi về phía người phụ nữ.
Người phụ nữ đột nhiên có hơi run sợ.
“Tôi không có, cô ấy là từ bên trên rơi xuống, tôi đã cứu cô ấy. Nhưng anh là ai? Là anh muốn hại cô ấy có phải không? Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không để anh được như ý.”
Ánh mắt của người phụ nữ mang theo sự hoảng sợ, nhưng vẫn muốn bò dậy bảo vệ Thẩm Hạ Lan.
Mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên giãn ra.
Anh không có để ý người phụ nữ đó, đi thẳng về phía Thẩm Hạ Lan.
“Tôi không phải dọa anh, tôi nói thật, trên người cô ấy thật sự bị tôi bôi thuốc độc rồi, anh đừng có mà không tin, còn nữa…”
“Im miệng!”
Diệp Ân Tuấn quát lạnh một tiếng thì dọa đối phương rùng mình, cả người giống như tỏa ra đau đớn.
Khi tới gần bên cạnh Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan giống như đang ngủ, trái tim treo lơ lửng lúc này mới buông xuống.
Khi ở bên ngoài, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan không thấy đâu, anh thật sự hoảng, nhưng anh lại không thể lập tức đi xuống tìm, bắt buộc phải xác định các nhân tố bất ổn xung quanh rồi mới có thể đi tìm Thẩm Hạ Lan.
Hiện nay vợ ở trước mắt, trái tim ảm đạm đó của anh cuối cùng cũng sống lại.
Không có ai nhìn thấy tay của Diệp Ân Tuấn có hơi run rẩy.
Anh lấy ra chiếc lọ nhỏ mà Diệp Tranh đưa cho, từ từ bôi vào huyệt thái dương của Thẩm Hạ Lan.
Sắc mặt của người phụ nữ cũng trắng bệch.
“Này, anh sẽ chết đấy, anh thật sự sẽ chết!”