TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cục Cưng Có Chiêu
Chương 2126

CHƯƠNG 2126

“Ân Tuấn!”

“Nghê Nghê!”

Trong lòng Thẩm Hạ Lan và Diệp Tranh cùng lúc nghĩ tới một người, nhưng tiếng súng bên ngoài quá dày đặc, khiến bọn họ căn bản không di chuyển được.

“Tranh, con nghe mẹ nói, bây giờ không thể ra ngoài.”

Trong mắt Thẩm Hạ Lan ngân ngấn nước mắt, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.

“Mẹ, nhưng Nghê Nghê cái gì cũng không biết, em ấy ngay cả năng lực phòng thân cơ bản cũng không có, tuy chúng con từng được huấn luyện, nhưng cơ thể của Nghê Nghê đặc biệt, lúc đầu là Minh Triết dựa vào quan hệ giúp cho qua. Mẹ, mẹ và ba ở cùng nhau nhất định sẽ bị chú ý, con phải đi cứu em ấy?!”

Diệp Tranh nói xong thì muốn giãy ra khỏi lòng của Thẩm Hạ Lan, nhưng lại bị Thẩm Hạ Lan kéo chặt.

“Nghe đây, thứ nhất, Nghê Nghê là con gái của Diệp Ân Tuấn, ba con sẽ liều mạng bảo vệ Nghê Nghê an toàn. Thứ hai, con là đứa con duy nhất của Nam Phương, cho dù là Nghê Nghê và Minh Triết có chuyện gì, cũng không tới lượt con đi cứu bọn chúng. Diệp Tranh, mạng của con quý hơn chúng con có hiểu không?”

Lời của Thẩm Hạ Lan khiến cả người Diệp Tranh đều sững người.

“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?”

“Mẹ nói cái gì sao? Mẹ nói con là người của nhà họ Diệp, là con trai duy nhất của Diệp Nam Phương, tiếc nuối lớn nhất đời này của Ân Tuấn chính là không thể cứu được ba của con, đây là chấp niệm của ba con, chấp niệm không vượt qua được. Cho nên ai cũng có thể xảy ra chuyện, duy nhất con không được. Nghê Nghê cũng thế, Minh Triết cũng vậy, chúng và con cùng lúc gặp phải nguy hiểm, chúng đều phải bảo vệ con. Con cảm thấy mình ăn nhờ ở đậu, là ba mẹ không làm tốt. Nhà họ Diệp là nhà của con, ba mẹ đều là người thân của con, mẹ sẽ không vì lo lắng cho Nghê Nghê mà để con mạo hiểm. Cho nên, bắt đầu từ bây giờ hãy nghe mẹ!”

Nước mắt của Thẩm Hạ Lan lặng lẽ rơi xuống.

Cô cũng lo lắng, cũng buồn, thậm chí khẩn trương, tiếng súng bên ngoài dày như vậy, Diệp Ân Tuấn và Diệp Nghê Nghê không biết như thế nào rồi. Bọn họ cách không xa, lại không nghe được tiếng của Nghê Nghê và Diệp Ân Tuấn, điều này nói rõ cái gì?

Hoặc bọn họ không kịp lên tiếng, hoặc bọn họ đã xảy ra chuyện. Mặc kệ là trường hợp nào thì đối với Thẩm Hạ Lan mà nói đều vô cùng khó chịu.

Nhưng Diệp Tranh còn ở đây, cô không thể để Diệp Tranh xảy ra bất cứ nguy hiểm vì.

Trong lòng Diệp Tranh vô cùng chấn động, giống như đột nhiên bị thứ gì đó nổ một lỗ trong tim, đau đớn máu me đầm đìa.

“Không, không phải như vậy, mẹ, không phải. Con không nên nói những lời đó, con không nên nghĩ như vậy, là con khốn nạn, là con không tốt. Con không quý giá như vậy, thật sự không có. Ở trong lòng con, Nghê Nghê và Minh Triết là anh chị em của con, con không thể để bọn họ vì con mà hy sinh. Mẹ, mẹ đã nói chúng ta là người một nhà, người một nhà thì không có cái gì quý giá hay không quý giá có đúng không? Mẹ để con ra ngoài có được không? Cơ thể của Nghê Nghê không tốt, nhiều tiếng súng như vậy, em ấy sẽ sợ!’ Diệp Tranh đã khóc, khóc tới mức không rõ chính mình.

Cậu bé không muốn!

Cậu bé thà mình xảy ra chuyện, cũng không muốn Nghê Nghê và Minh Triết vì cậu bé mà xảy ra chuyện.

Lúc này, cậu bé mới sâu khắc cảm nhận được cái gì gọi là người nhà.

Diệp Nam Phương và Sở Anh Lạc là ba mẹ của cậu bé, nhưng bọn họ chỉ cho cậu bé sinh mạng, người dạy cho cậu bé cách làm người như nào là Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, người khiến cậu bé biết sự đáng quý của tình thân là Diệp Minh Triết, người khiến cậu bé được cần được dựa dẫm là Diệp Nghê Nghê.

Bọn họ đều là người nhà của cậu bé!

Đọc truyện chữ Full