TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cục Cưng Có Chiêu
Chương 2146

CHƯƠNG 2146

Cái anh muốn ở kiếp này thật ra rất đơn giản, chỉ muốn sống những ngày tháng bình yên với người mình yêu thương.

“Vợ nói đi đâu thì đi đó!”

Diệp Nghê Nghê ở đằng sau đã nổi hết da gà da vịt.

“Anh Tranh, em cảm thấy chúng ta thích hợp ngồi trên chiếc xe ở đằng sau.”

“Khụ khụ.”

Diệp Tranh vội cúi thấp đầu, có điều khóe miệng hơi nhếch lên, tâm trạng rất tốt.

Thẩm Hạ Lan bị con gái của mình chọc ghẹo thì có hơi xấu hổ.

Cô đẩy Diệp Ân Tuấn một cái rồi nói: “Anh có thể đứng đắn chút không?”

“Những lời anh nói đều là lời thật lòng.”

“Ọe!”

Diệp Nghê Nghê trực tiếp không nể mặt mà nôn khan, dẫn đến ánh mắt liếc xéo của Diệp Ân Tuấn.

“Cơ thể của con không thoải mái sao?”

Diệp Nghê Nghê vội nói: “Phải phải phải, có thể là hơi say xe, con và anh Tranh vẫn là ngồi ở xe đằng sau đi, đúng rồi mẹ, con muốn đi Tây Song Bản Nạp, mẹ đã đồng ý với con rồi!”

Nói xong cô bé cũng mặc kệ Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan có thái độ gì, kéo Diệp Tranh mở cửa xe đi xuống, sau đó còn nghịch ngợm quay đầu lè lưỡi với Diệp Ân Tuấn, làm mặt quỷ.

Diệp Tranh thì bật cười một tiếng.

Dám khiêu chiến Diệp Ân Tuấn như vậy, cũng chỉ có Diệp Nghê Nghê.

Hai người nhanh chóng đi tới chiếc xe ở đằng sau.

Thẩm Hạ Lan có hơi buồn bực nói: “Anh nhìn anh đi, ở trước mặt các con nói cái gì vậy?”

“Bọn chúng nên trưởng thành rồi. Ba và mẹ ở bên nhau cũng không có mắt nhìn, IQ này phải rèn luyện.”

Lời nói không biết xấu hổ đó của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan rất nghẹn lời.

“Đừng quậy nữa, mau xuất phát, anh không nghe con gái cưng của anh nói muốn đi Tây Song Bản Nạp sao?”

“Nó là vì ăn! Mùa này trên đường tới Tây Song Bản Nạp đều là hoa quả ngon.”

Diệp Ân Tuấn quá hiểu con gái của mình.

Thẩm Hạ Lan nghĩ tới dáng vẻ ham ăn đó của Diệp Nghê Nghê, không khỏi cười nói: “Nghê Nghê như này em cảm thấy thực tế hơn.”

“Em vui là được, con bé cũng khá thích làm vai ham ăn.”

Thẩm Hạ Lan nghĩ tới dáng vẻ hám ăn của Diệp Nghê Nghê cũng không khỏi bật cười.

Xe đã di chuyển, Diệp Ân Tuấn sợ Thẩm Hạ Lan mệt, trực tiếp hạ băng ghế xuống.

“Nằm một lúc, đường còn dài.”

“Chúng ta rời khỏi Trương Gia Trại như vậy, không hay nhỉ?”

Thẩm Hạ Lan cứ cảm thấy Diệp Ân Tuấn đến Trương Gia Trại chắc là có việc, nhưng hôm nay vậy mà nhân cơ hội đi quét mộ cho Diệp Nam Phương thì trực tiếp chiều ý của Diệp Nghê Nghê đến Tây Song Bản Nạp, có phải không đúng điệu lắm không?

Đọc truyện chữ Full