CHƯƠNG 2214
“Mấy người căn bản không hiểu rõ Hàn Khiếu! Ông ấy chắc là là sẽ không giết chết cậu Hàn, nhưng mà sẽ làm cho anh ấy sống không bằng chết! Một người chết không đáng sợ, đáng sợ là muốn chết cũng không chết Được. Mấy người sẽ không hiểu. Diệp Ân Tuấn, sở dĩ trên đường đi tôi đi theo mấy người, là vì cậu Hàn quan tâm mấy người, tôi muốn thay anh ấy trông coi mấy người, đưa mấy người đến nơi an toàn, đây là ý của cậu Hàn. Nhưng mà tôi sẽ không bỏ lại một mình anh ấy.”
Ánh mắt của Dao Lạc có chút ướt át.
Cô ta nghẹn ngào nói: “Mọi người đều cảm thấy mình sống khổ, nhưng mà mọi người thật sự hiểu được cái gì là khổ sao? Diệp Ân Tuấn, anh cảm thấy mình đau khổ, đáng thương, mẹ nuôi của anh, mẹ đẻ của anh đều tính toán với anh, nhưng mà ít nhất từ nhỏ đến lớn anh đều được xem là người bình thường mà nuôi lớn, thậm chí là sinh ra còn ngậm thìa vàng.
Cuộc sống anh trải qua so với cậu Hàn, đã là thiên đường. Anh có thầy nổi tiếng dạy, anh có người hầu hầu hạ, nhưng mà cậu Hàn có cái gì? Anh ấy không có gì cả, anh ấy từ nhỏ đã bị ném đến từ đường lạnh như băng, nhìn một cái bài vị, được cho biết đó chính là mẹ của anh ấy, là một chuyên gia dùng cổ.
Lúc anh ở đây ăn tổ yến vi cá, cậu Hàn đang cắn xé với một đám bò cạp độc, rắn mối độc. Anh ấy không có tuổi thơ, không có thời gian vui vẻ, anh ấy chỉ có sâu độc. Anh ấy là con độc nhất của Hàn Khiếu, nhưng mà Hàn Khiếu căn bản không quan tâm đến sống chết của anh ấy. Nói dễ nghe, là nghiêm khắc, nói khó nghe, chính là tuyệt tình lạnh lùng! Một người cha như vậy, mấy người cảm thấy sẽ đối xử với cậu Hàn thế nào?”
Tâm của Diệp Ân Tuấn đột nhiên căng thẳng.
Dao Lạc sau khi nói xong, đứng lên khỏi túi ngủ, chỉnh trang lại bản thân một chút, thấp giọng nói: “Bây giờ mấy người đã đến nơi an toàn, cũng tìm được người mình muốn tìm, như vậy tôi không đi cùng nữa. Tôi phải đi về tìm cậu Hàn, anh ấy bây giờ đang cần tôi.”
“Cô không thể quay về! Nếu như cô nói là sự thật, Hàn Khiếu cũng sẽ không bỏ qua cho cô! Hàn Hi Thần đã hy vọng đứa bé này ra đời đến mức nào cô biết không? Nếu như cô trở về, chẳng những là không giữ được mình, ngay cả đứa bé trong bụng cô cũng không giữ được. Dao Lạc, đây là tâm nguyện của Hàn Hi Thần. Anh ấy hy vọng con của hai người có thể sinh ra.”
Thẩm Hạ Lan ngăn Dao Lạc lại.
Cô là phụ nữ, đương nhiên nhìn ra được tình cảm trong mắt Dao Lạc, nhưng mà cô biết, Diệp Ân Tuấn đã hứa với Hàn Hi Thần phải chăm sóc tốt Dao Lạc và đứa bé trong bụng. Cô không thể để cô ấy đi.
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn có chút phức tạp, thấp giọng nói: “Cô ở lại, tôi đi cứu anh ấy.”
Lời này làm Dao Lạc có chút kinh ngạc, lập tức lắc đầu.
“Không, cậu Hàn không muốn anh có chuyện gì, nếu như anh đã đến nơi an toàn rồi, về thì đừng mạo hiểu trở về nữa. Đã không có cậu hàn, đừng nói là đứa bé, cho dù chính tôi còn sống cũng không có ý nghĩa. Anh ấy vẫn luôn là một người tận lực chống đỡ, lần này vì cứu hai người, mà làm mình bị thương.
Bây giờ anh ấy đã yếu không chịu nổi, nếu như lại bị Hàn Khiếu biết anh ấy giúp mấy người đối phó với ông ta, kết cục của cậu Hàn tôi thật sự không dám nghĩ. Đời này tôi không có hy vọng xa vời nào khác, tôi chỉ muốn có thể chết cùng một chỗ với anh ấy, đó là kết cục tốt nhất của tôi. Cho nên hai người cũng không cần phải khuyên tôi, con đường của tôi tự mình đi. Cho dù là cậu Hàn đã sắp xếp, nhưng nếu như không phải tôi muốn, tôi cũng sẽ không tiếp nhận.”
Dao Lạc lúc này làm Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan thay đổi cách nhìn.