CHƯƠNG 2302
Lúc cô đến đây, chắc là Tiêu Nguyệt vừa mới trở về không bao lâu, nếu không thì cũng sẽ không để cho cô nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy.
“Dì cả uống ly trà đi, xem xem tay nghề pha trà của cháu như thế nào?”
Thẩm Hạ Lan nhoẻn miệng cười, đưa ly trà cho Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt nhấp một ngụm, hương thơm vươn nơi đầu lưỡi, không khỏi tấm tắc khen: “Trà ngon”
“Nếu như dì thích uống thì cứ uống nhiều thêm một chút đi, chờ sau này trở về nhà họ Tiêu, dì nếm thử trà của ông ngoại pha, đó mới gọi là tuyệt nhất.”
Ngày hôm nay Thẩm Hạ Lan cứ luôn nhắc tới ông cụ Tiêu, cô cố ý muốn để Tiêu Nguyệt biết rằng bọn họ là người một nhà, cho dù có xa nhau bao lâu đi nữa thì cô cũng sẽ đưa bà ta về nhà.
Bàn tay của Tiêu Nguyệt hơi dừng lại, ánh mắt cụp xuống.
“Vậy à, đáng tiếc là dì không có cơ hội nếm thử.”
“Sẽ có cơ hội mà, chờ sau khi chúng ta giải quyết chuyện của Trương Gia Trại xong rồi thì chúng ta sẽ về nhà, cháu nghĩ là nếu như ông ngoại nhìn thấy dì thì sẽ rất vui vẻ, với lại cháu cũng vui nữa.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Tiêu Nguyệt sững người lại.
“Cháu vui hả?”
“Đúng vậy đó, mẹ của cháu đã qua đời rồi, bởi vì có dì cả ở đây, cho nên cháu mới có thể coi như ngày nào cũng được nhìn thấy mẹ mình. Nếu như sau này có thể ở bên cạnh dì cả, cháu nghĩ là mẹ của cháu cũng sẽ vui vẻ.”
Lời nói này của Thẩm Hạ Lan làm đôi mắt của Tiêu Nguyệt cảm thấy ấm áp.
“Cái chết của Tiêu Ái thật sự thê thảm.”
Bà ta biết Tiêu Ái chết như thế nào, trong lòng không khỏi cảm thấy đau đớn.
Đó chính là người thân có một gương mặt giống y như bà ta, đời này không có duyên gặp nhau nữa rồi.
Có lẽ là bà ấy có thể chết cùng với Hoắc Chấn Phong, đó cũng coi như là một niềm hạnh phúc, còn tốt hơn là bà ta và Hoắc Chấn Ninh nhiều năm không thể gặp nhau.
Nhìn thấy Tiêu Nguyệt có chút thất thần, Thẩm Hạ Lan vội vàng rót trà cho bà ta: “Dì cả, từ đầu đến cuối cháu đều tin tưởng mẹ cháu trên trời có linh thiêng, những gì mà dì tâm nguyện sẽ thành hiện thực.”
Tâm nguyện sẽ thành hiện thực à?
Tiêu Nguyệt suy nghĩ đến mấy chữ này, chậm rãi cong khóe môi.
“Chỉ mong là như vậy.”
Nhìn thấy cảm xúc của Tiêu Nguyệt đã khá hơn một chút, trong lòng Thẩm Hạ Lan mới nhẹ nhõm.
Tiêu Nguyệt nhắm nháp trà, thấp giọng nói: “Chắc là cháu đến đây cũng không phải để tâm sự việc nhà đơn giản như vậy có đúng không?”
Bà ta biết sự cảnh giác và phòng bị của Thẩm Hạ Lan đối với bà ta hơn bất cứ ai khác, cho dù bọn họ là người thân chảy cùng một dòng máu, nhưng mà Thẩm Hạ Lan không yên tâm về bà ta.
Bà ta không trách Thẩm Hạ Lan.
Bây giờ tất cả mọi chuyện khó mà phân biệt, nếu như bà ta là Thẩm Hạ Lan thì đương nhiên cũng sẽ có thái độ và suy nghĩ như thế, cho nên Thẩm Hạ Lan đột nhiên lại đến đây tìm bà ta uống trà nói chuyện phiếm, Tiêu Nguyệt không cảm thấy đây chỉ là một chuyện đơn giản như thế.
Thẩm Hạ Lan không biết phải giải thích với Tiêu Nguyệt rằng mình đột nhiên cảm thấy thương bà ta, cho nên mới đến đây bầu bạn với bà ta, nên là lúc cô nghe thấy Tiêu Nguyệt hỏi như vậy, trong lúc nhất thời lại không biết phải trả lời như thế nào.
Tiêu Nguyệt nhìn dáng vẻ ảo não của Thẩm Hạ Lan, không khỏi cười nói: “Cháu đó, đều đã là mợ Diệp rồi, con cái cũng đã năm tuổi, tâm tư gì cũng hiện lên trên mặt, như thế này là không tốt đâu.”
“Cháu…”
Thẩm Hạ Lan không biết phải làm sao.