CHƯƠNG 2362
Ông chưa từng nghĩ đến còn có ngày được ra ngoài và ngồi ăn cơm với Tiêu Nguyệt.
Hoắc Chấn Ninh cầm đũa lên, động tác có chút lóng ngóng nhưng vẫn thuận lợi gắp thức ăn cho vào miệng.
Một cảm giác quen thuộc lập tức lấp đầy vị giác khiến đôi mắt Hoắc Chấn Ninh dần ướt.
Ông không nói gì, cúi đầu ăn, tuy không phải ăn ngấu ăn nghiến nhưng cũng khiến Tiêu Nguyệt nhìn thấy mà xót xa không thôi.
“Ông ăn chậm một chút, vẫn còn mà. Đừng chỉ ăn thức ăn không, ăn cả cơm đi.”
Tiêu Nguyệt đặt bát cơm vào tay Hoắc Chấn Ninh.
Hoắc Chấn Ninh ngập ngừng một lúc, nhận lấy rồi bắt đầu ăn cơm, cả quá trình không nói một câu nào, thậm chí còn không nhìn Tiêu Nguyệt lấy một lần.
Nước mắt của Tiêu Nguyệt không chịu khống chế mà rơi xuống.
Nếu năm đó bà và Hoắc Chấn Ninh không yêu nhau, có phải bây giờ ông đã có con cháu đầy nhà, cuộc sống viên mãn rồi hay không?
Là lỗi của bà!
Là bà đã hủy hoại cả đời của Hoắc Chấn Ninh.
Tiêu Nguyệt tự trách không thôi, nghẹn ngào nói: “Ông biết không? Tôi vẫn luôn nghĩ, nếu năm đó tôi không gặp được ông, không yêu ông, có lẽ ông có thể kết hôn với một cô gái nào đó, nói không chừng hai người đã sớm có một đứa con rồi, ông có thể kinh doanh, có thể nhập ngũ, có thể nói chuyện trời đất với anh em mỗi ngày, có thể ở bên chăm sóc phụng dưỡng mẹ ông. Cuộc đời của ông sẽ vô cùng hoàn hảo và rực rỡ. Nhưng vì gặp phải tôi, vì yêu tôi, ông nhìn xem ông đã thành ra thế nào rồi? Hoắc Chấn Ninh, đời này Tiêu Nguyệt tôi nợ ông cũng không trả hết được.”
Tay Hoắc Chấn Ninh chợt dừng lại, một giọt nước chảy xuống từ khóe mắt, rơi vào trong bát, nhanh chóng hòa vào thức ăn.
Hối hận không?
Những năm tháng này Hoắc Chấn Ninh đã hỏi bản thân vô số lần.
Ông có hối hận vì quen biết Tiêu Nguyệt không? Có hối hận khi yêu bà không?
Nhưng đáp án mỗi lần đều giống nhau.
Ông không hối hận!
Nếu không có Tiêu Nguyệt ông sẽ không bao giờ biết được mình có thể vì một người mà điên cuồng đến mức nào, nếu không yêu Tiêu Nguyệt, ông cũng sẽ không đi nghiên cứu khảo sát địa chất hay mạch quặng gì đó. Nếu không phải vì Tiêu Nguyệt, ông càng không biết mình lại mạnh mẽ đến vậy.
Cả đời này có thể thật lòng yêu một người như vậy là đủ rồi, còn về kết quả, ông chưa từng nghĩ đến.
Có thể ở bên nhau là tốt nhất, nếu không thể thì chỉ cần thấy bà sống vui vẻ, hạnh phúc là được rồi.
Hoắc Chấn Ninh suy nghĩ miên man rồi lại tiếp tục ăn, như là không nghe thấy Tiêu Nguyệt đang nói gì.
Tiêu Nguyệt nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Hoắc Chấn Ninh lại càng đau lòng hơn.
Hoắc Chấn Ninh trước kia tuy không hẳn là một người nói nhiều nhưng cũng có thể ở bên bà lải nhải cả sáng không ngừng, nhưng bây giờ ông như là đã mất đi năng lực ngôn ngữ, im lặng đến mức khiến người ta cảm thấy đè nén.
Tiêu Nguyệt không nói gì nữa mà đi ra ngoài.
Lúc chỉ còn lại một mình, Hoắc Chấn Ninh đặt đũa xuống.