CHƯƠNG 2502
Quen thuộc sao?
Thì ra cô có cảm giác đó với mình.
Người đàn ông mỉm cười rất vui vẻ.
“Yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với sự tin tưởng của cô.”
“Nếu có thể hôm nay anh hãy đưa anh ấy đi.”
Thẩm Hạ Lan không nỡ rời xa Trương Vũ nhưng cô biết để anh ta ở lại đây cũng vô ích, ngược lại còn làm trì hoãn thời gian điều trị của anh ta.
“Được, cô cũng có thể đến thăm anh ta bất cứ lúc nào, đây là địa chỉ của tôi.”
Người đàn ông đưa địa chỉ và số điện thoại cho Thẩm Hạ Lan, sau đó vỗ tay, Phương Yến Nhi bước vào.
“Tìm hai người đưa anh ta đi.”
Lời của người đàn ông không giống như thái độ của bác sĩ với công chúa mà giống như chủ nhân ra lệnh cho Phương Yến Nhi vậy.
“Được.”
Phương Yến Nhi không có chút không vui nào, lập tức tìm người làm điều đó.
Thẩm Hạ Lan rất nhạy cảm phát hiện ra điều này, nhưng cũng không hỏi kỹ.
Người đàn ông nhìn Thẩm Hạ Lan, cười hỏi: “Không hỏi quan hệ của tôi với cô ấy à?”
“Điều cần biết đương nhiên tôi muốn biết, điều không cần biết, tôi cũng không có hứng.”
Câu trả lời của Thẩm Hạ Lan khiến anh ta đánh giá rất cao.
“Tôi đi trước, gặp lại sau.”
“Tạm biệt.”
Thẩm Hạ Lan nhìn người đàn ông và Trương Vũ đi khỏi chỗ Phương Yến Nhi, lòng lại trở nên nặng trĩu.
Vu Phong sẽ là người đầu tiên cô loại bỏ sau khi tiễn Mặc Vân Thanh đi.
Anh ta nợ cô, nợ nhà họ Diệp, nợ Trương Vũ, cô sẽ đòi lại từng khoản.
Nhưng còn có lý do khác khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy nặng nề.
Vừa nãy người đàn ông nói hương trầm chỉ chỗ Phương Nguyên có, vậy nếu Vu Phong muốn nhắm vào Phương Nguyên chẳng phải Phương Nguyên cũng trúng độc sao?
Còn cả Tiêu Nguyệt nữa!
Tiêu Nguyệt dùng hương trầm bao nhiêu năm, sao Vu Phong lại biết hương trầm này khi tiếp xúc với mùi nào sẽ sinh ra độc tố?
Trừ khi có ai đó đã từng dùng!
Ý nghĩ này khiến Thẩm Hạ Lan run lên.
Hậu cung thật sự quá đáng sợ.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Nguyệt.
“Dì à, có phải ở nước T dì đã dùng một loại hương trầm không? Hơn nữa còn dùng quanh năm?”
“Sao cháu biết?”
Tiêu Nguyệt hơi ngạc nhiên khi Thẩm Hạ Lan hỏi như vậy.
Sắc mặt Thẩm Hạ Lan hơi trầm xuống.
“Trong người dì có thấy khó chịu chỗ nào không?”