Lâm Nhất cảm thấy khá mong đợi, có lẽ sau khi thăng cấp thành bảo khí, kiếm Táng Hoa sẽ mang đến cho hắn một bất ngờ. Trong lòng hắn đang mừng như điên, nhưng nét mặt vẫn rất bình tĩnh, không có chút dao động.
Sau khi vào đến biển Trăng Khô, hắn chưa từng rút kiếm.
Chiến ý bị đè nén của kiếm Táng Hoa đã sớm đến giới hạn, cả Lâm Nhất cũng như thế.
“Thú vị đấy… Luyện Thể Thần Quyết kinh khủng, kiếm ý Tiên Thiên còn mạnh mẽ hơn cả Tạ Vân Kiều. Cho dù nhìn khắp chín thành Châu của cổ vực Nam Hoa cũng không có bao nhiêu nhân tài trẻ tuổi đáng sợ như ngươi”.
Trên hành lang, Bùi Nhạc lưng đeo đao cổ chậm rãi xuất hiện.
Hắn ta đảo mắt nhìn về phía Lâm Nhất, thản nhiên nói: “Tần An, không chết được đâu nhỉ?”
Thấy Bùi Nhạc xuất hiện, Lâm Nhất cũng không quá bất ngờ, hai người họ vốn có quen biết. Trước đây khi chưa vào biển Trăng Khô cũng xuất hiện cùng nhau, nói chuyện luôn coi trời bằng vung, dáng vẻ kiêu căng đó của hai người để lại cho Lâm Nhất ấn tượng rất sâu sắc.
Có thể nói, trong toàn bộ cổ vực Nam Hoa thật sự chẳng có bao nhiêu nhân tài trẻ tuổi có thể sánh với Lâm Nhất. Nếu hắn lấy một chọi hai chém chết Lãnh Hạo Vũ, đỡ được một chưởng của Cơ Vô Dạ vẫn chưa đủ khiến người ta giật mình.
Thì trước mắt, lấy một chọi một, đánh bại Tần An – người đứng thứ tám trên bảng ngoài thật sự có hơi đáng sợ.
Một khi truyền ra ngoài chắc chắn sẽ vang danh bốn bể, khiến rất nhiều người kinh ngạc.
“Nếu ngươi không đến, e rằng ta thật sự chết ở đây rồi…”
Tần An thất khiếu chảy máu, cực kỳ yếu ớt vẫn nhìn chằm chằm Lâm Nhất bằng ánh mắt chứa đựng sát khí và lửa giận vô tận.
Trong lúc nói chuyện hắn ta nhai vỡ một viên đan dược, thuốc phát huy tác dụng, vết thương trên người hắn ta nhanh chóng khôi phục với tốc độ đáng kinh ngạc mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Trong nháy mắt, sắc mặt đang tái nhợt lập tức hồng hào trở lại, khí thế trên người lại hội tụ một lần nữa.
Suy cho cùng hắn ta cũng là thiên tài đứng thứ tám trên bảng ngoài, dù gì cũng phải có lá bài tẩy để giữ mạng.
Lâm Nhất liếc mắt nhìn về phía Bùi Nhạc, nói đúng hơn là thanh đao trên lưng đối phương.
Nếu hắn nhớ không lầm thì thanh đao này có tên là U Vân, Mặc Linh sư tỷ đánh giá rất cao thanh đao này.
Không ngờ người này nhìn Lâm Nhất mấy lần, sau đó đi về phía Tần An.
Lâm Nhất đăm chiêu suy nghĩ, không chiến đấu nữa sao?
Nhưng như thế cũng không sao, hắn vừa đại chiến một trận, lại phải đối mặt với một kẻ thù mạnh cũng không tốt lắm.
Mộ cung có chín tầng, quyết chiến một lần nữa cũng không sao cả.
Lâm Nhất vừa nghĩ vừa đi tới cạnh trụ đá, đưa tay lấy giọt máu tươi của Thương Long vào lòng bàn tay, cẩn thận cho vào túi trữ vật.
“Cho ngươi đi chưa?”
Lâm Nhất xoay người đi tới hành lang, đột nhiên nghe thấy một tiếng quát lạnh như băng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 2087
Chương 2087