“Tên này thật sự một kiếm thành danh rồi”.
Quỷ Đạo Diêm Không nhìn về phía xa, bực bội nói.
“Ta cảm thấy ngươi nên vui vì ta đã cứu ngươi một mạng”, Tạ Vân Kiều cười châm chọc, lạnh nhạt nói.
Nhìn xem Tần An và Bùi Nhạc đi, hai tên này cho rằng sẽ chiếm được bảo vật, ai ngờ lại chết thảm tại chỗ khi còn chưa thấy rõ chiêu kiếm của Lâm Nhất.
Nhưng không thể không nói, Lâm Nhất thật sự một kiếm thành danh rồi.
Cổ vực Nam Hoa rộng lớn như thế, người trẻ tuổi nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên đại thành đã là rất hiếm có rồi. Người nắm giữa kiếm ý viên mãn đỉnh phong càng quý hiếm hơn, thậm chí có hay không cũng là một bí ẩn.
Ít nhất hắn ta biết trong các đệ tử của Càn Vân Tông không ai nắm giữa được kiếm ý như thế cả.
Dù không thể nói kiếm ý là một tồn tại vô địch, rất nhiều yêu nghiệt trong bảng vẫn có thủ đoạn khắc chế nó, ví dụ như Ma Ngục Huyết Sát của Cơ Vô Dạ, đó cũng là một thủ đoạn khá lợi hại. Ít nhất Tạ Vân Kiều cảm thấy nếu mình bị nhốt trong Ma Ngục Huyết Sát đó, chắc chắn mình sẽ rất khó chịu, có thể phát huy bảy phần thực lực đã là giỏi lắm rồi.
Có điều kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong chắc chắn sẽ mang đến ưu thế rất lớn cho Lâm Nhất, khi đối mặt với yêu nghiệt trong bảng, hắn cũng sẽ không quá thua thiệt.
“Nếu là ta ra tay, ai sống ai chết vẫn chưa chắc đầu”.
Quỷ Đao Diêm Không hừ lạnh, trừng Tạ Vân Kiều một cái rồi xoay người rời đi.
“Mạnh miệng”.
Tạ Vân Kiều cười khinh thường, Hoả Phượng Liêu Nguyên kia đáng sợ như thế, dù là Diêm Không thì ít nhất cũng sẽ bị thương nặng.
Mười ngày sau.
Hoàng thành Đế Đô, Đại Tần đế quốc.
Trong thư phòng yên tĩnh tao nhã ở hoàng cung có khói tím lượn lờ, tràn ngập không khí khiến người ta sảng khoái tinh thần. Trong thư phòng luôn có hàn ý nhè nhẹ, nhưng khói tím quanh quẩn ở đây lại có thể làm dịu lại hàn ý này, khiến người ta rất thích ở nơi này.
Lúc này, một bóng dáng nhẹ nhàng đang nằm nhoài trước bàn sách, tuỳ tiện lật xem một quyển cổ tịch. Cho dù trên dung nhan xinh đẹp tuyệt trần của nàng ta đã bị một lớp vải mỏng phủ lên, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm, cũng có thể khiến người ta cảm thấy hít thở dồn dập.
Uy thế của bậc đế vương mơ hồ cô đọng trên người nàng ta, nó không tản ra ngoài, nhưng lại khiến người ta phải kính sợ.
Nàng ta chỉ ngồi im một chỗ đã khiến người ta cảm thấy đây là chúa tể của nơi này, làm chủ thiên hạ, không ai dám cãi lời.
Công chúa Phượng Hoa, Tô Hàm Nguyệt, nữ đế tân nhiệm của Đại Tần đế quốc. Trong ba tháng ngắn ngủi, uy thế của bậc đế vương trên người nàng ta đã trở nên rất áp bức rồi, cực kỳ kinh khủng, không biết còn đáng sợ hơn Tần vương đời trước bao nhiêu lần.
Ken két!
Cửa thư phòng đột nhiên bị người đẩy nhẹ, người đó chậm rãi đến gần. Tay người đó cầm một vò Hầu Nhi Tửu, có vẻ khá không thích hợp với thư phòng tao nhã này.
Không cần phải nói, trên khắp đế quốc Đại Tần, người dám xông vào thư phòng của Tô Hàm Nguyệt với dáng vẻ như vậy chỉ có công tử Lưu Thương mà thôi.
“Lại có tin của Lâm Nhất à?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 2147
Chương 2147