Tử quang loé lên, quyền mang như kiếm, một con chó người mọc đầy gai chết dưới cú đấm của Lâm Nhất. Thi thể của con chó kia khá to, trước khi chết, gai trên người nó còn tràn ra không ít nọc độc.
Lâm Nhất rèn luyện trong dãy núi này đã lâu, đương nhiên sẽ không để bị thương.
“Một đường tiến lên, yêu thú gặp phải lại càng ngày càng yếu, có lẽ không bao lâu nữa là ra ngoài rồi”.
Lâm Nhất thu quyền đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn lên, chắc hẳn ra khỏi dãy núi này chính là biên giới của Vân Châu.
Truy binh của lầu Huyết Vũ mãi không thấy xuất hiện, có lẽ đã bị mất dấu. Lâm Nhất suy nghĩ một lát rồi sải bước, đến lúc nên đi ra ngoài rồi.
Trên một vùng đất trống trong rừng.
Một đám người đang tập trung lại để chiến đấu với một con yêu thú, yêu thú kia là man ngưu người đầy điện quang. Tu vi cảnh giới Dương Huyền viên mãn, thân thể to lớn, điện quang bắn khắp nơi, tạo thành tiếng vang xẹt xẹt trong không khí.
“Chết tiệt, sao dãy núi Kỳ Liêm này lại xuất hiện Lôi Điện Man Ngưu được chứ, Vân tiểu thư mau đi đi, để chúng ta chặn đường nó!”
Một người trung niên áo xanh dương dẫn đầu đang cùng người bên cạnh dốc sức chiến đấu với yêu thú man ngưu này, ông ta quay đầu nói với cô gái trắng nõn dung mạo thanh tú ở bên cạnh.
“Mọi người không đi, ta cũng không đi”, cô gái sắc mặt tái nhợt, hơi căng thẳng, nhưng vẫn nói với vẻ kiên định.
“Vân tiểu thư mau đi đi…”
“Chúng ta không chịu đựng được lâu nữa đâu”.
Mấy hộ vệ khác cũng lên tiếng khuyên nhủ, sắc mặt đều rất khó coi.
Oanh!
Lúc này, Lôi Điện Man Ngưu kia đột nhiên nổi giận, điện quang loé lên trên người dày đặc như ngọn lửa. Lập tức có mấy hộ vệ không kịp đề phòng bị tông trúng, hộc máu bay ra xa.
“Chết tiệt!”
Trong mắt người trung niên loé lên vẻ giận dữ, chân nguyên trên người dao động, ông ta đâm mạnh trường thương về phía trước.
Keng!
Thương mang trông rất sắc bén lại chỉ xuyên qua điện quang như ngọn lửa, đâm vào được nửa tấc. Có máu tươi bắn ra, man ngưu kia bị đau nên càng nổi giận hơn, tông mạnh lên người người trung niên áo xanh dương.
Phụt!
Trường thương trong tay người trung niên rơi xuống, ông ta phun ra một ngụm máu tươi trên không trung, sau đó bay ra xa, sức lực mạnh đến mức va gãy ba gốc cổ thụ chọc trời.
“Lôi Điện Man Ngưu?”
Một bóng người lặng lẽ dừng lại trên ngọn cây ở cách đó không xa.
Chủ nhân của bóng người đó đương nhiên là Lâm Nhất, hắn đã đi dọc ở ven rừng mấy canh giờ rồi, tất cả yêu thú gặp phải đều không vừa mắt lắm. Vì không ra tay nên tốc độ cũng khá nhanh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 2162
Chương 2162