“Quan trọng nhất vẫn là Phệ Huyết Ma Điển, năm đó, Lôi Vân Tử không thăng cấp lên Tinh Quân được, nhưng với thiên phú của ta, chắc chắn sẽ vượt trội hơn ông ta. Chỉ cần lấy được Phệ Huyết Ma Điển, cảnh giới Tinh Quân xem như đã nằm trong lòng bàn tay”.
Phong Vô Hận điều chỉnh cảm xúc, kế đó, trong mắt ông ta lại dấy lên chiến ý nồng đậm và dã tâm bừng bừng.
Khu vực trung tâm tại tầng hai.
Mỗi một mật đạo trong bốn mật đạo Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ đều tương ứng với chín căn phòng đá. Cấm chế trong phòng đá mạnh hơn rất nhiều so với tầng một, sau khi phá giải, cũng đều nhận được lễ vật mà Lôi Vân Tử đã để lại.
Đương nhiên, cũng có thể chọn từ bỏ những báu vật kia để trực tiếp qua cửa.
Đúng như lão Cổ đã đoán, ở tầng thứ nhất, Huyết Lang và Lãnh bảo chủ đã phải vất vả như vậy thì đến tầng hai sẽ khó càng thêm khó, gần như nửa bước khó đi, đến cuối cùng, buộc phải dựa vào tu vi để chống chọi.
Còn ông ta và Phong Vô Hận thì rất thuận lợi, chỉ sau hai canh giờ đã có thể nhẹ nhàng đi ra.
Sau khi đi ra, trong cung điện vẫn xuất hiện một cái ao Bách Bảo như trước.
“Đan Trú Nhan!”
Phong Vô Hận nhìn quanh một lượt và nhanh chóng phát hiện một viên đan dược trắng nõn, phát ra ánh sáng dịu nhẹ như ngọc đang nằm trên một cái lá sen. Đáy mắt ông ta lập tức lóe lên tia hưng phấn khó có thể kiềm chế được, sắc mặt đỏ ửng lên một cách quái dị.
Lão Cổ đứng bên cạnh không biết phải nói gì, bèn khụ một tiếng rồi nói: “Roi Tử Diễm Lôi Hoàng cũng ở đây!”
“Ở đâu?”
Sau khi nhìn thấy đan Trú Nhan, tâm trạng Phong Vô Hận tốt lên nhiều, liền mở miệng hỏi.
Cổ đại sư duỗi tay chỉ về phía cuối ao, nơi có một ngọn lửa đang hừng hực cháy. Roi Tử Diễm Lôi Hoàng nằm cuộn tròn dưới đáy nước hệt như một con giao long cực kỳ bá đạo, mang đến cảm giác uy nghiêm lớn lao.
“Thật mạnh!”
Phong Vô Hận hít một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ, tuy món binh khí mà Lôi Vân Tử sử dụng khi còn sống giờ đang chìm dưới đáy nước, nhưng nó vẫn không cách nào che giấu bá khí của mình, khiến tim người ta đập thình thịch khi nhìn thấy.
Nghe đồn, cây roi Tử Diễm Lôi Hoàng này đã vượt qua tồn tại về bảo binh, trong khắp cổ vực Nam Hoa, chỉ có rải rác vài ba món bảo binh là có thể so sánh được với nó.
“Với tạo nghệ về lôi đình của ta, có lẽ đủ để sai khiến món binh khí này rồi, chỉ cần phát huy ba phần uy lực, đảm bảo Huyết Lang và Lãnh bảo chủ sẽ chẳng khác nào một đám chó chết trước mặt ta. Cổ đại sư, nhờ vào ông rồi!”
Phong Vô Hận áp chế cảm giác hưng phấn trong lòng, trầm giọng nói.
“Đợi tin tốt của ta!”
Trong mắt lão Cổ lóe lên tia kiêu ngạo, ông ta bay vọt lên, rơi xuống trên mặt hồ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 2208
Chương 2208