Lục Hạo Thành thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, đắc ý nhướng nhướng mày.
"Lam Lam, người trong công ty tôi, thân phận mỗi người, lai lịch mỗi người, tôi đều điều tra rõ ràng.
Người của Khương gia hai lần gặp cô, đều nói cô là Khương Lam Hân, tôi không thể điều tra một chút sao?
Có điều cô yên tâm, chuyện này, tôi sẽ không nói với người của Khương gia.” Mặc dù khuôn mặt Lục Hạo Thành tươi cười, nhưng Lam Hân nghe lời anh, tin tưởng anh từ tận đáy lòng.
“Cảm ơn!” giọng điệu cô vô lực mà lãnh đạm.
Cô cho rằng bản thân che giấu rất tốt, không nghĩ tới lại khiến Lục Hạo Thành nhìn ra.
"Lam Lam, không cần cảm ơn!” tiếng Lam Lam này của anh mang theo tình cảm sâu sắc, là phát ra từ tận đáy lòng.
Trái tim Lam Hân bỗng nhiên đập loạn nhịp, thoáng cái đập một cách cấp tốc, cảm giác này rất mãnh liệt, một tiếng Lam Lam này móc nối mỗi một nơi dưới đáy lòng cô, kéo theo một chút cảm giác khác nhau, quen thuộc lại có chút đau lòng.
Lam Hân thoáng nhìn ánh mắt nóng rực của anh, nhanh chóng thu lại ánh mắt, đề nén sự khác thường dưới đáy lòng, cố gắng trấn định tinh thần.
Lục Hạo Thành cũng chậm chạp thu lại ánh mắt, anh nhấn cầu thang máy đo xuống tầng b1 của bãi đỗ xe.
Lam Hân cau mày nói: “Lục tổng, tôi nên quay lại làm việc.”
Lục Hạo Thành nhếch khóe môi, cười tà mị nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Lam Lam, hôm nay em không cần đi làm, tôi đưa em đi làm tóc."
"Làm tóc?” Lam Hân liếc mắt đánh giá Lục Hạo Thành từ trên xuống dưới, sáng nay cô vừa mới gội đầu, không cần làm.
"Lục tổng, tự tôi có thể đi làm, anh không cần đích thân đưa tôi đi." Mối quan hệ thường xuyên qua lại này giữa cô và Lục Hạo Thành thực sự không giải thích rõ.
Thấy thái độ từ chối rõ ràng của cô, ấn đường Lục Hạo Thành không khỏi chau lại, một luồng lạnh lẽo lan tràn không chút sự sống.
Tính khí anh vốn đã lạnh lùng, sự thay đổi biểu cảm nhỏ lập tức có hàn ý nồng đậm bao phủ từ khắp người anh, ngay cả âm thanh cũng giống như kết bằng: "Sao thế? Tôi đưa em đi, không được sao?”
Lục Hạo Thành anh chưa từng cùng người phụ nữ nào đi làm tóc, chỉ vì cô là Lam Lam đã có hôn ước với anh từ nhỏ, Lam Lam ấy dưới đáy lòng anh, anh luôn muốn nâng niu Lam Lam trong lòng bàn tay để thương yêu che chở.
Lam Lam nhìn vẻ mặt dần lạnh xuống của anh, cơ thế không kìm được hơi run rẩy.
Lục Hạo Thành thực sự là một người âm dương bất định, tính cách của anh cô sớm đã nghe nói, nhưng nếu như không tự mình trải nghiệm cũng chỉ là nghe mà thôi.
Như hôm nay tự mình trải nghiệm, mới có thể cảm nhận được sự đáng sợ của người đàn ông này.
Lam Hân giữ trạng thái bình tĩnh nói: “Lục tổng, tôi không phải ý đó, tôi là nghĩ, công việc của Lục tổng anh quá nhiều, không cách nào phân thân được, tôi là không dám nhờ vả Lục tổng.”
Lam Hân nói chuyện khách khí, cố gắng hết sức nói chuyện toàn vẹn.
Cô luôn cảm thấy cách làm của Lục Hạo Thành có chút kỳ quái.
Lục Hạo Thành nhìn cô cười cười, mỉm cười ý vị sâu xa: “Đối với Lam Lam, tôi mãi mãi đều có thời gian.”
Anh làm tất cả chuyện này đều là vì chờ cô trở lại.
Cho dù hiện tại vẫn chưa hoàn toàn chứng minh cô là Lam Lam, nhưng trong lòng anh, anh đã có thể xác định cô chính là Lam Lam, cảm giác này chưa bao giờ mãnh liệt như vậy.
Lam Hân hơi sững sờ, đối với lời của anh nghi hoặc không thôi.
Khóe miệng cô khó khăn kéo ra ý cười, giọng nói lạnh băng: “Lục tổng, lời này quá mập mờ, tôi một người phụ nữ đã có chồng nghe vậy thấy rất thẹn."
Lục Hạo Thành này tám phần mười là bị Cố phu nhân làm tức điện rồi.
"Phụ nữ có chồng?” Lục Hạo Thành cười cười, khuôn mặt đen thui, cô không có chồng, luôn chỉ có chị em Cẩn Hi bên cạnh cô.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 128: Tôi không dám nhờ vả Lục tổng
Chương 128: Tôi không dám nhờ vả Lục tổng