Lam Hân đột nhiên híp mắt nhìn Tiểu Tuấn, thấp giọng hỏi: “Tiểu Tuấn, lại là kẹo QQ sao?”
“Vâng!” Lam Tử Tuấn gật gật đầu, dùng chiêu này dỗ em gái là tốt nhất.
V|HE: VD 0E Tiện S228 Lư ” Lam Hân nhẹ nhàng cười cười, “Chuyện anh em các con, các con tự giải quyết, mẹ vào phòng bếp.”
“Vâng” Lam Tử Tuấn cười cười, “Mẹ không cần lo lăng.
Lam Hân sảng khoái gật đầu, “Tiểu Tuấn, mẹ biết rồi!”
Nói xong, liền bước vào phòng bếp.
Hiện giờ nhà mới đã rộng hơn, bếp và mỗi phòng đều độc lập.
Lam Hân vừa đi vừa nhìn xung quanh, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Thật tốt vì hôm qua dọn ra ngoài, tối đó cô phấn khích không thể ngủ được.
Cô luôn mơ ước có một mái ấm cho riêng mình nhưng không ngờ hạnh phúc lại đến nhanh như vậy!
Kế tiếp, là cuộc chạm trán với gia đình họ Khương.
Chuyện giữa cô và nhà họ, phải có một kết thúc.
Vừa bước vào bếp, cô đã thấy mẹ mặc váy đỏ, đeo tạp dề đang bận rộn đi vào bếp.
Cần Hy đeo tạp dề và phụ giúp việc bếp núc.
Kỳ Kỳ ngồi một bên ăn gà rán.
Lam Hân nhìn cảnh tượng ấm áp này, cười rất hạnh phú!
c Đôi khi, bạn thực sự có thể tìm thấy một người mà bạn có thể dựa vào giữa biển người mênh mông.
Theo thời gian trôi qua, cô mới phát hiện sự ÿ lại cũng là một thói quen, nó sẽ không được phát hiện ra trong cuộc sống của bản thân, mà dần thắm sâu vào trái tim bạn, thậm chí khiến bản thân không thẻ thoát ra được, làm cho cho bản thân vĩnh viễn chỉ muốn lưu giữ cuộc sống ấm áp này.
Cô cũng không có tham vọng nào nhất định phải theo đuổi, chỉ mơ ước có được một ngôi nhà lý tưởng, rồi gia đình cô sẽ sống hạnh phúc trong đó.
Hiện giờ cảnh tượng này là cô thích nhát.
“Dì Mộ, chiên nhiều như vậy có thể ăn hết không?”
Cần Hy cười hỏi.
Mộ Thanh cười trả lời: “Cẩn Hy, có thể ăn hết, chúng ta bốn người, ăn hai mẻ đều sẽ ăn hét.”
Lam Tử Kỳ đung đưa bên cạnh đã ăn hết hai cánh, cô cười tủm tỉm nói: “Món bà làm là ngon nhất, cháu có thể ăn hết năm miếng.”
Nhạc Cẩn Hy nhìn thoáng qua Lam Tử Kỳ, “Kỳ Kỳ, cháu chỉ biết ăn vặt thôi.”
“Chú Nhạc, không phải chú thường nói, con người ta sống để hưởng thụ cái đẹp theo lý tưởng và sở thích sao? Ước mơ lớn nhất của cháu là ăn ngủ, thức dậy ăn rồi thỉnh thoảng vẽ tranh bù đắp cuộc sống, cuộc đời cháu như vậy liền mỹ mãn.”
“Mẹ.” Lam Hân nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Mộ Thanh vẫn tập trung lăn gà vào bột chiên xù, không chú ý tới Lam Hân tiến vào.
Ngay cả Nhạc Cần Hy cũng không phát hiện ra cô.
“Ai dô! Lam Lam nhà chúng ta.” Mộ Thanh nhìn thấy cô, cười yêu thương, thấy con gái đã về, nụ cười kia xuất phát từ đáy lòng.
“Mẹ, con rất nhớ mẹ.” Lam Hân đi qua, ôm lấy Mộ Thanh.
“Mẹ cũng nhớ Lam Lam của chúng ta,nhưng mà Lam Lam, người mẹ đây bột mì. …..
“Mẹ, không sợ.” Lam Hân làm nũng, cô chưa bao giờ hưởng thụ được tình thương của mẹ, nhưng mẹ đã đến, làm cho cô cảm giác được tình cảm thiêng liêng này.
Cần Hy ở một bên cười nhắc nhở nói: “Lam Lam, gà trong nồi sắp cháy rồi.”
Lam Lam hướng Cần Hy làm mặt xấu, mới buông mẹ ra.
Mộ Thanh yêu thương vuốt ve tóc cô một chút, mới xoay người đi tiếp tục rán gà.
Lam Hân nhìn thấy Nhạc Cần Hy, cười trêu chọc: “ÒI Dáng vẻ giám đốc Nhạc mặc tạp dề, nếu như bị phát ở trên mạng, nhất định sẽ lên trang nhát.”
Cần Hy cười ha ha nhìn cô, cười xấu xa: “Lam Lam, em nhẫn tâm sao? Hả?”
“Có gì không nỡ chứ?” Lam Hân cười tủm tỉm.
Nhạc Cần Hy lại đột nhiên cầm lên miếng gà rán cho vào miệng cô.
Cần Hy cưng chiều nói: “Mau đi thay quần áo rồi xuống dưới ăn cơm, cơm nước đã chuẩn bị xong rồi.”
Lam Hân mỉm cười, tay cầm cánh gà, gật đầu rời đi.
Mộ Thanh quay đầu cười nhìn Cần Hy, trong mắt ánh cười đong đây.
Cần Hy là một chàng trai tốt, nhưng đôi khi số phận lại trêu đùa con người, bà mỉm cười, tiếp tục chiên gà.
Ba anh em Tiểu Tuấn đều thích ăn, mỗi một lần, mỗi lần nấu món này, bà đều làm một nồi lớn.Nhìn thấy chúng vui vẻ ăn uống, người làm bà này còn gì hạnh phúc hơn.
“Bà ơi, cháu còn muốn ăn thêm.” Kỳ Kỳ vừa ăn xong miếng nữa đã đòi thêm.
Mộ Thanh nhìn lại, cười nói: “Kỳ Kỳ, cháu đừng ăn nhiều, sẽ nổi mụn đấy.”
“Vâng!” Kỳ Kỳ không vui lắc lắc đầu, “Bà ơi, hôm nay là bữa cơm đầu tiên ở nhà mới, bà để cháu ăn thêm chút đi, món bà làm là ngon nhất.”
Mộ Thanh bị cô cháu nhỏ làm nũng, cả người mềm đi, giọng nói cũng dịu dàng hơn.
° con nhóc này, cùng đường là lại làm nũng, được, được, được.
Tối nay cho cháu ăn thêm vài miếng, nhưng sau đó đừng quên uống thuốc giải nhiệt, nếu không ngày mai cơ thể sẽ bị nóng trong.”
“Vâng ạ” Lam Tử Kỳ vui vẻ cười cười, răng cửa bị mắt một chiếc, nhưng khi cười lên vẫn không mắt đi vẻ đáng yêu vốn có.
Nhạc Cẩn Hy ở một bên cười hỏi, “Kỳ Kỳ, hôm nay mặc bộ quần áo này ra ngoài đón mẹ, có bị mẹ cháu mắng không?”
Lam Tử Kỳ vừa nghe, liền chu cái miệng nhỏ nhắn: “Chú Nhạc, chú nói đúng rồi, cháu bị mẹ trách một trận, hỏi sao cháu tuổi còn nhỏ mà lại mặc quần áo như vậy?
Mẹ thích váy công chúa, cháu sẽ không cần phải … đi theo sở thích của mẹ chứ? Tôi chỉ thích quần áo của mẹ Cần Nghiên mua cho thôi.”
hÌcho 01 vc ” Nhạc Cẩn Hy cười cười, Lam Lam quả thật rất thục nữ Quỷ nhỏ này so với mẹ con bé, đúng là hoàn toàn khác nhau.
Chỉ thích máy thứ kỳ lạ.
Nhạc Cần Hy nhìn miệng cô bé đầy dầu, anh rút khăn giấy ra, lau khóe miệng cho cô gái nhỏ, cười cưng chiều.
“Cám ơn chú Nhạc, chú Nhạc thật tốt!” Lam Tử Kỳ mỉm cười ngọt ngào.
Mộ Thanh ở một bên nhìn thấy, cũng cười, bà nhìn Cần Hy nói: “Cẩn Hy, cháu mang bát đũa và thức ăn ra trước đi, dì làm chút nữa là xong.”
“Được! Dì Mộ.” Nhạc Cần Hy ngoan ngoãn gật đầu.
Đưa theo Kỳ Kỳ đi lấy bát và đũa.
Lam Hân thay quần áo cũng vừa xuống lầu, nhìn thấy Tiểu Tuần vẫn đang đọc sách, cô cười đi qua.
Tiểu Tuấn cũng nâng mắt nhìn thấy mẹ, thấy mẹ tâm trạng rất tốt, xem ra là lời đồn đãi vớ vẫn, không có ảnh hưởng đến mẹ, tòa soạn báo kia cũng sắp đóng cửa.
Dám làm xấu mặt mẹ, cũng không hỏi xem đứa con này có đồng ý không?
Nhưng mà, thủ đoạn của Lục Hạo Thành, so với cậu còn ác liệt hơn, hành động cũng rất nhanh.
Cái chính là mẹ không bị ảnh hưởng gì cả.
Lam Hân ngồi bên cạnh con trai nói: “Tiểu Tuấn, ăn cơm thôi, con đi rửa tay đi, mẹ gọi là dì Trầm của các con qua, hôm nay là bữa cơm tân gia đầu tiên, chúng ta cùng nhau đến ăn.”
“Gọi cả dì Giai Kỳ đến đi, càng náo nhiệt.” Tiểu Tuấn nói xong, liền đứng dậy đi rửa tay.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 295: Mẹ, con rất nhớ mẹ
Chương 295: Mẹ, con rất nhớ mẹ