TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 328: Câm miệng, đừng nói buồn nôn như vậy nữa

“Áu trĩ” Âu Cảnh Nghiêu hờ hững ném ra hai từ.

PHẬU 2/227 5 Áu trĩ, Âu Cảnh Nghiêu, Áu trĩ ở chỗ nào?” Mộc Tử Hoành cảm giác lúc nói chuyện với Âu Cảnh Nghiêu cũng giống như nói với Lục Hạo Thành anh đều sẽ bị đối phương làm cho tức chết.

Vẫn là cùng Tô Cảnh Minh nói chuyện tốt hơn, ít nhất có thể nghe cậu ta nói chuyện bình thường được Tuy rằng có chút nhàm chán, nhưng ít nhất có âm thanh bên tai.

Cùng Lục Hạo Thành cùng Âu Cảnh Nghiêu ở cùng một chỗ, anh hỏi một câu, bọn họ đáp một câu.

Đôi khi, anh hận không thể tóm lấy hai người họ, sảng khoái đánh một trận, như vậy trong lòng sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

Nhưng tưởng tượng đến cảnh đó, trong lòng Mộc Tử Hoành bắt đầu kêu gào..

Anh không có lá gan đó đâu?

“Tất cả đều ấu trĩ” Âu Cảnh Nghiêu nói xong liền bước ra ngoài, ánh mắt bình tĩnh.

Mộc Tử Hoành trừng mắt, Âu Cảnh Nghiêu hôm nay tâm trạng không tốt sao?

Anh cũng không đặt nặng vấn đề này, liền hỏi: “Đúng rồi, vé máy bay và thẻ tham dự của Lam Hân đã chuẩn bị xong chưa?”

“Đã xong” Âu Cảnh Nghiêu giọng vẫn lạnh nhạt.

Mộc Tử Hoành cau mày, phát hiện Âu Cảnh Nghiêu hiện tại có chút khác thường Anh liền ngậm chặt miệng, không nói chuyện nữa.

Yên lặng đi theo phía sau Âu Cảnh Nghiêu .

Lục Hạo Thành vẫn đứng ngoài văn phòng chờ Lam Hân.

Lam Hân cũng ba ngày không ở công ty, sau khi tan làm, cô giải thích vài điều với Ninh Phi Phi.

Sau khi Ninh Phi Phi rời đi, cô kiểm tra lại công việc của mình và xác nhận không có vấn đề gì, sau đó tắt máy, chuẩn bị tan ca.Ra khỏi cửa phòng làm việc, đột nhiên, một bóng đen vọt đến trước mặt.

Cô theo phản xạ lui về phía sau một bước, nhìn thấy là Lục Hạo Thành, hờn giận nói : “Lục Hạo Thành, anh làm gì vậy?

Giữa ban ngày ban mặt đi dọa người?”

Lục Hạo Thành hơi cong môi nhìn cô, “Lam Lam, làm em sợ à?”

Lam Hân trừng mắt: “Tôi dễ bị dọa vậy sao? Nhưng anh còn không tan ca đi, ở trong này làm gì?”

Lục Hạo Thành vừa nghe, sắc mặt tối sầằm, cô quên nhanh như vậy sao?

Giọng điệu của anh trầm xuống: ” Anh nói rồi, đêm nay phải đi cùng mọi người.”

Lam Hân đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra giữa trưa.

Y2 H87 2-2. ” Cô có chút mắt tự nhiên cười cười, cô đã sớm đem chuyện này quẳng lên chín tầng mây.

“Vậy đi thôi?” Lam Hân nói xong, liền đi về hướng thang máy.

Lục Hạo Thành thấy vậy tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

Hai người vừa tới tầng một, tình cờ chạm mặt Lục Hạo Khải tới đón Cố An An.

Hai người kia cũng vừa mới ra khỏi cửa.

Lục Hạo Khải nhìn thấy hai người họ, đột nhiên dừng chân, nở nụ cười quái dị, giọng nói lãnh đạm: “Ô, hai người đã như hình với bóng rồi, chẳng phải cùng nhau tan tầm sao ?”

Lục Hạo Khải út một tay vào túi quân, nhìn Lục Hạo Thành cười tà ác.

Lục Hạo Thành lạnh lùng nhìn hắn, hai người hai mặt nhìn nhau, không khí sặc mùi thuốc súng.

“Anh Hạo Thành!” Có An An chào hỏi lạnh lẽo.

Ánh mắt quỷ dị nhìn Lam Hân.

Lam Hân, ngày mai sẽ có kết quả, nếu cô thật sự là Cố Ức Lam, vậy đừng trách tôi vô tình.

Lục Hạo Thành sắc mặt u ám, nhướng mày, giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo: “Biến đi! Đem đôi chân bẩn thỉu của mày cút đi, đừng làm ô uế nơi cao quý này, Lục Hạo Khải mày đền không Ä¡m nổi.

“Lục Hạo Thành, anh đừng quá đáng? nh thật sự cho rằng mình rất giỏi sao?” Lục Hạo Khải giận dữ, đôi mắt âm lãnh rực lửa giận, Lục Hạo Thành vẫn luôn nhục nhã hắn.

Hắn biết chính mình thua kém, nhưng không thể chấp nhận việc bị sỉ nhục như thế.

“Tao bảo mày cút thì cút, mang theo phụ nữ của mày, lập tức cút ngay”Giọng nói tức giận của Lục Hạo Thành vang vọng trong đại sảnh.

Lam Hân thấy anh nổi cơn lôi đình thì sợ tới mức nuốt một nước miềng.

“Anh Hạo Thành…… h “Câm miệng, đừng gọi tôi buồn nôn như vậy” Lục Hạo Thành không nễ tình ngắt lời Có An An, anh vô cùng chán ghét vẻ mặt đạo đức giả của cô ta.

Cố An An bị anh hét lên như vậy, đồng tử co rút mạnh, lời nói vô tình của anh khiến toàn thân cô ta đau đớn.Cảm giác tự ti và tủi nhục bẫm sinh ngay lập tức bao phủ toàn thân.

“Lục Hạo Thành, anh muốn chết!” Lục Hạo Khải nổi giận, cả người lao tới Lục Hạo Thành muốn đánh nhau.

Lam Hân sợ hãi há to miệng, sao hôm nay Lục Hạo Thành lại tức giận như vậy?

Cô nhìn Lục Hạo Khải đang hò hét giơ nắm đấm, lo lắng lại khẩn trương nhìn Lục Hạo Thành.

hưng vào khoảnh khắc tiếp theo, Lục Hạo Thành rất nhanh bắt lấy nắm đấm của Lục Hạo Khải, tức giận mím chặt đôi môi mỏng, lạnh lùng lên tiếng: “Muốn đánh nhau sao? Lục Hạo Khải, trước khi ra tay, hãy nghĩ đến hậu quả.”

Giọng nói vẫn chưa lắng xuống, chỉ nghe thấy “Răng rắc” một tiếng khiến người nghe cũng run rầy.

Lục Hạo Khải đột nhiên hét lên thảm thiết như heo bị chọc tiết.

” Hạo Khải, Hạo Khải, anh sao rồi?” Cố An An vẻ mặt lo lắng .

“Lục Hạo Thành, cánh tay tôi bị trật khớp , anh mau buông ra, đau chết tôi” Lục Hạo Khải lúc này làm sao có thời giờ trả lời Cố An An.

Chỉ muốn thoát khỏi cơn đau hiện tại.

Hắn cũng không giống Lục Hạo Thành, khi có thời gian lại giam mình tập luyện thể dục, thời gian của hắn đều dùng để ăn chơi đàng điếm, hưởng thụ cảm giác mỹ nhân nằm trong trong ngực.

Mỗi lần đấu tay đôi với Lục Hạo Thành, hắn đều không có kết cục tốt đẹp.

Trước đây đánh nhau , hắn cũng đánh không lại Lục Hạo Thành.

May mắn duy nhất là người lớn đều bênh vực hắn, chỉ cần có sai sót thì đó là lỗi của Lục Hạo Thành Lúc đó, mỗi lần thấy cha mắng anh ta, hắn vô cùng sảng khoái.

Ngẫm lại lúc nhỏ, Lục Hạo Thành cũng vì hắn mà chịu không ít oan uỗng.

Anh không có chứng cớ, chỉ có thể giống kẻ câm ăn trái đắng.

Lục Hạo Thành dùng sức đẩy hắn một chút, trực tiếp đẩy ra ngoài cửa.

Nhìn lại người bảo vệ đang làm nhiệm vụ, anh tức giận nói: “Nếu lần sau lại để người này vào, đừng trách tôi không khách sáo “

“Vâng, vâng, giám đốc Lục.” Nhân viên bảo vệ là một người đàn ông trung niên, anh ta nhanh chóng gật đầu.

Cố An An phẫn nộ nhìn Lục Hạo Thành, rất nhanh bước đi, đỡ Lục Hạo Khải đang rên rỉ ra ngoài.

Đi được một đoạn đường, Lục Hạo Khải đột nhiên quay đầu lại nhìn Lục Hạo Thành, ánh mắt vô cùng âm lãnh: “Lục Hạo Thành, anh chờ đó”

Lục Hạo Thành không chút nào sợ hãi cười lạnh: “Tao vẫn chờ đem mẹ con mày vào tù, mày có thể giống như trước động chân động tay lên xe tao, đến lúc đó tao sẽ tính sổ luôn với “

mày.

Lục Hạo Khải vừa nghe, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt.

Lục Hạo Thành biết việc này.

Hắn nháy mắt không dám nói gì nữa, dùng sức bỏ tay Cố An An, bước nhanh về phía xe của mình.

Cố An An tức giận trừng mắt nhìn hắn, đồ vô dụng, mới như vậy đã bị dọa sợ rồi.

Cô ta cũng vội vàng lên xe, vì đã chọn Lục Hạo Khải, con đường này vẫn phải kiên trì đi tiếp.

Đọc truyện chữ Full