TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 359: Em thật sự hà khắc với chính mình.

Lam Hân nghe xong, cả người ngây ra một lúc, cô nghĩ rằng, anh đến đây chờ cô, là để chất vấn cô, tại sao lại ở bên cạnh Lục Hạo Thành?

Tuy nhiên, một câu xin lỗi của anh, khiến trong lòng cô càng thấy áy náy hơn!

Lam Hân lặng lẽ nhìn anh, mỉm cười: “Cẩn Hi, chuyện ngày hôm qua, em coi như chưa từng xảy ra.

Nhưng Cần Hi, thái độ của em rất rõ ràng, anh cũng biết đấy, cuộc sống của anh, hào quang không giới hạn, có nhiều cô gái tốt hơn đang chờ anh!”

Giọng điệu Lam Hân buồn bã, trở thành bạn trai cũng tốt, trở thành một người chồng cũng không sao, Cần Hi là người đàn ông tốt đáng để giao phó cuộc đời của mình.

Nhưng người phụ nữ bạc đầu giai lão với anh, không phải cô!

Lạc Cần Hi hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, bên cạnh cô bảy năm rồi, anh đã hiểu rất rõ ràng con người của cô.

Anh mỉm cười cay đắng ánh mắt nhẹ nhàng nhìn cô: “Lam Lam, anh không quan tâm, cha mẹ anh cũng sẽ không quan tâm, chị gái anh cũng sẽ không quan tâm, anh cũng rất thích ba anh em tiểu Tuấn, nhưng tại sao em…..”

“Cần Hi!” Lam Hân ngắt lời anh.

Cô rất biết ơn anh, những năm qua đã ở bên cạnh cô âm thầm quan tâm, nhưng không có tình yêu, chính là không có tình yêu!

Cô biết trái tim của mình, cô đối với Cần Hi chỉ có tình bạn và tình thân, không có tình yêu!

Cô nói thêm: “Cần Hi, như vậy không công bằng với anh, em không muốn trong hồi ức gặp nhau đẹp đẽ của chúng ta, sẽ có nỗi đau không thể nào quên!”

Lạc Cần Hi nghe xong lời của cô, ánh mắt của anh nhìn thẳng vào cô và giận dữ: “Lam Lam, như vậy không công bằng với anh? Vậy em đã từng hỏi qua anh chưa? Hỏi qua anh có cảm thấy không công bằng không?

Em gả cho người đàn ông khác, là không công bằng cho họ sao?

Nếu đã như vậy, tại sao lại không thể đối xử công bằng với anh chứ?”

“Lạc Cần Hi.” Lam Hân cũng giận dữ nhìn anh, “cả đời này của em sẽ không kết hôn đâu.”

Cô nuôi ba đứa trẻ, cho dù là gả cho bất kỳ ai, đều cũng sẽ không chân thành đối xử.

Con của cô, cô ở bên bọn trẻ cùng bọn trẻ trưởng thành, điều này đối với người từ nhỏ không có gia đình như cô mà nói, đã là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới này rồi.

Tất cả những việc mà Cần Hi làm cho cô, trong lòng cô vô cùng cảm kích.

Cuộc sống đã ép cô phải mạnh mẽ giống như một người đàn ông, nên cô cũng không muốn dựa vào bắt kỳ ai nữa.

Lạc Cần Hi bị câu nói này của cô làm cho giật mình, cứ như vậy không thể tin nhìn vào mặt cô.

“Ha ha…… ” Một lúc sau, anh cười đau đớn, khuôn mặt đẹp trai mang theo nỗi đau mãnh liệt, nỗi đau phát ra từ sâu thẳm trong linh hồn.

Lam Hân lặng lẽ nhìn anh đau khổ, nhìn anh chế nhạo.

Cô luôn có suy nghĩ này, cho nên mới đồng ý với yêu cầu bắt lực của Lục Hạo Thành.

Cô đã không yêu trước khi có con.

Ngày và đêm đó, coi như là bù đắp cho hối tiếc trong quá khứ của cô.

“Lam Lam, em đối với bản thân thật tàn nhẫn, thật tàn nhẫn!

Quyết không gả!” Nếu như cô dám cả đời không kết hôn, thì anh cũng không kết hôn!

Câu nói cuối cùng, anh không dám nói ra, nếu như nói ra, thì cô nhất định sẽ buồn.

Cô là thời khắc đẹp đế của anh, luôn là một cuộc gặp gỡ ngớ ngắn.

Nhưng câu nói của cô, đã phá vỡ tắt cả của anh, trong giấc mơ của anh luôn tồn tại một người mà anh không bao giờ có được.

Trong cuộc đời của anh đã gặp được vô sô phụ nữ, phụ nữ xinh đẹp vô số, nhưng cũng không thể so sánh được với cô trong lòng anh.

Lam Hân cười đắng: “CẢn Hi, em, cả đời này, mong muồn nhất là gia đình, lúc em ở Khương gia, anh biết em trưởng thành như thế nào không?

Em khao khát một gia đình, em phục vụ cho cuộc sống của bọn họ, em đã làm một cô con gái ngoan ngoãn của bọn họ?

Vì để có được sự công nhận của bọn họ, công nhận một cô con gái không có quan hệ huyết thống, tốt hơn ấm áp hơn so với con gái ruột của bọn họ!

Nhưng tất cả những nỗ lực của em, em nhận lại được cái gì?

Là một quân cờ trong lợi ích của bọn họ, là trò đùa của Khương gia bọn họ.

Mấy ngày trước, em đã nghe Khương Tịnh Hàm và Cố An An nói chuyện, lúc này em mới hiểu ra, tất cả những nỗ lực trước đây của em rốt cuộc nực cười như thế nào chứ?

Khi em lên đại học, Khương phu nhân đã cắt hét tất cả chỉ phí sinh hoạt và học phí của em, lúc đó em rất khó khăn, khó đến mức nào cơ chứ?

Em muốn đi chết? Em thấy những chiếc xe tăng tốc vụt qua người em, và em thật sự nghĩ sẽ đâm đầu thẳng vào nó.

Bởi lúc đó chỉ có một mình em, em chỉ cảm thấy cô đơn và đau với chính mình. Ầ đÓIi:. ” Lam Hân nói đên đây, nước mắt rơi xuông, nghẹn đến nỗi không nói thêm được lời nào khác.

Cô ở thời điểm đó, luôn nói với chính mình, cố gắng thêm một ngày nữa, sau ngày hôm nay, ngày mai sẽ trở nên tốt hơn!

Lạc Cần Hi biết cô trải qua không dễ dàng, nhưng nghe chính miệng cô nói ra chuyện quá khứ, anh cảm thấy khắp người vô cùng đau đón.

Anh biết rằng khi cô quyết định sinh ba anh em tiểu Tuấn, đáy lòng cô chỉ sợ có dự định như vậy.

Cô, quá háo hức có một gia đình, sau khi dì Mộ đến, nụ cười trên khuôn mặt của cô ngày càng nhiều hơn rồi.

“Lam Lam, đừng khóc, những ngày đó đã kết thúc rồi, em của bây giờ, đã có gia đình rồi.” Lạc Cần Hi an ủi cô nhẹ nhàng.

Lam Hân lau nước mắt, mỉm cười nói: “Vậy, Cần Hi, chúng ta đã quen nhau vỏn vẹn bảy năm rồi, chúng ta đã rất quen thuộc, nhưng anh biết không? Người mà em không muốn làm tổn thương nhất là anh và Nghiên Nghiên, những năm này chúng ta giống như một gia đình vậy, chúng ta rất hạnh phúc, rất hài lòng!”

Lạc Cần Hi nghe xong, cười cay đắng, “Lam Lam, anh hiểu ý của em, sau này, sẽ không nữa đâu, nhưng…… Ẵ Lạc Cần Hi bỗng nhiên mỉm cười với cô, ánh mắt vẫn còn chút né tránh: “Lam Lam, nếu như ngày nào đó em muốn kết hôn, thì hãy gả cho anh đi, chúng ta cứ quyết định như vậy đi!”

Giọng điệu của anh vừa nghiêm túc vừa đùa!

” Lam Hân mỉm cười lắc lắc đầu.

“Cần Hi, em sẽ không có suy nghĩ như vậy, cũng sẽ không cho anh bất kỳ tia hi vọng nào, có lúc, hy vọng tàn nhẫn hơn cả tuyệt vọng, vì vậy, ý nghĩ này, sau này anh đừng nghĩ đến nó nữa!”

“Lam Lam…… Lam Lam……” Lạc Cần Hi nghe xong, đau lòng nhưng cũng khiến cô vui vẻ.

“Được rồi, chuyện đã nói xong rồi, đêm nay anh hãy ngủ một giấc thật ngon đi.” Cô nhìn thấy hốc mắt của anh nhọt nhạt, chỉ sợ rằng đêm qua không ngủ!

Lạc Cần Hi từ từ mím môi, như vậy anh càng ngủ không ngon.

Bỏ đi, anh cứ yên tâm chờ đợi, của anh, thì ai cũng không cướp được.

Lạc Cần Hi nhìn cô, cười rạng rỡ: “Lam Lam, làm món ngon cho anh ăn đi? Anh đã lo lắng cho em, đến bữa sáng cũng không ăn đó?”

Lam Hân nhìn chằm vào anh, “anh xem anh đi, một người đàn ông lớn, lại không biết làm thế nào để chăm sóc bản thân, anh đi xuống chơi với tiêu Tuấn và Kỳ Kỳ đi, bây giờ em sẽ đi làm bữa tối.”

“Vâng! Lam Lam, anh muốn ăn cá hấp!” Lạc Cần Hi nhìn cô nói, món ăn mà cô nấu đều rất ngon!

“Được! Em sẽ làm cho anh, nhưng em phải xem trong nhà còn nguyên liệu không đã.” Lam Hân uống một ngụm cà phê và đứng dậy đi thay quần áo.

Lạc Cần Hi nghe xong, kích động nói: “Lam Lam, khi anh đến, đã mua rau và cá.”

Đọc truyện chữ Full