TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 386: Bây giò tôi sẽ tặng anh một món quà lón.

Tô Cảnh Minh vừa đi vừa nói: “Cảnh Nghiêu, cậu kéo tôi làm gì vậy?”

Âu Cảnh Nghiêu nghe xong, đi càng nhanh hơn!

“Được được được! Tôi sẽ đi với cậu, cậu đi chậm hơn một chút được không?”

“Òn ào!” Trong giọng nói của Âu Cảnh Nghiêu tràn đầy bắt mãn.

“Âu Cảnh Nghiêu, nếu tôi giống như cậu, nói một câu hai từ, thì mẹ tôi sẽ bị tôi làm tức chết, tôi thực sự không biết sao mẹ cậu lại có thể chịu đựng được đứa con trai như cậu nữa!”

Giọng nói lảnh lót không ngừng của Tô Cảnh Minh dần dần biến mắt.

Lam Hân bắt lực lắc đầu, bốn chàng trai thẳng ở Giang thành này, thực sự bước vào bên trong cuộc sống của bọn họ, mới phát hiện được cả bốn người họ đều có tính cách đặc biệt.

Nhưng theo như cô thấy, chỉ có thể dùng một từ để hình dung, đó là lạt Người mà Tô Cảnh Minh dẫn qua đây, cũng rời đi cùng bọn họ.

Cô nhìn Lục Hạo Thành nói: “Lục tổng, đưa Kỳ Kỳ cho tôi đi!

Lục tổng không cần tiễn chúng tôi nữa đâu, hôm nay cảm ơn Tuy nhiên, Lam Hân nói chưa xong, Lục Hạo Thành đang ôm Kỳ Kỳ, khuôn mặt ảm đạm, không nói gì cả, đôi mắt sâu dần tràn ngập thứ ánh sáng ảm đạm, rọi lên người cô, ôm Kỳ Kỳ trực tiếp đi thẳng xuống lầu.

Lam Hân nhìn như vậy, chau mày, cô chỉ là không muốn anh quá mệt mà thôi.

Với lại, chuyện ngày hôm nay, cô thực sự rất cảm kích anh, nên muốn anh quay về sớm để nghỉ ngơi!

Dịch Thiên Kỳ đứng bên cạnh cười: “Lam Lam, mau đi thôi, ta và Cần Hi sẽ sớm quay lại.”

Lam Hân cười: “vâng, cha!” Cô lại nhìn Cần Hi, cảm kích nói: “Cần Hi, vậy làm phiền anh rồi.”

“Ngốc quá, còn khách sáo với anh như vậy, em xem tình ý giữa chúng ta chỉ là cỡ giấy 24k thôi sao?

Em đấy, cứ yên tâm quay về đi!

Nếu chú Dịch đã gọi tên muốn anh đi, thì anh cũng không thể không đi, đúng không?” Lạc Cần Hi nói xong, nhìn thâm ý về phía Dịch Thiên Kỳ, nở nụ cười sâu sắc.

Dịch Thiên Kỳ cũng mỉm cười với anh ấy, không nói gì cả.

Lam Hân nhìn hai người họ, rồi mới quay người đi xuống cầu thang.

Lạc Cần Hi nhìn Lục Hạo Thành cách đó không xa rồi đưa chìa khóa xe của mình cho Lam Lam, nói: “Lam Lam, hay là đưa Kỳ Kỳ đến bệnh viện xem sao.”

“Được!” Lam Hân lấy chìa khóa, sau khi chào tạm biệt hai người họ, thì đi về phía Lục Hạo Thành.

Kỳ Kỳ cười: “Mẹ, mẹ lái xe, Kỳ Kỳ muốn chú bé.”

Lam Hân chau mày nhìn con gái, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, mà Lục Hạo Thành đã mua được con gái của mình rồi.

Cô nhìn con gái mình làm nũng tỏ vẻ đáng yêu: “Kỳ Kỳ, con bỏ rơi mẹ rồi sao.”

Lam Tử Kỳ nhanh chóng ôm lấy cỗ của Lục Hạo Thành, hành động thân mật: “Mẹ, sao con có thể bỏ mẹ được chứ? Nhưng mẹ, con thấy chú Lục rất tốt.” Cô bé chỉ là muốn tìm cho mình một người cha mà thôi, và một người chồng cho mẹ.

La bản nhỏ trong lòng của Lam Tử Kỳ kêu ding dang không ngừng.

Lam Hân nghe xong máy lời đặc biệt đó, ánh mắt bỗng nhiên nhìn Lục Hạo Thành.

Chỉ thấy Lục Hạo Thành cười đắc ý nhìn cô, con gái thích anh, anh chỉ có hạnh phúc, chút không vui vừa nấy, sau khi nghe lời nói của con gái, chút giận dữ đó của anh, sớm đã biến mắt từ lâu.

Lam Hân không hài lòng nhìn anh: “Lục Hạo Thành, sao anh cười hạnh phúc như vậy chứ? Không cho phép anh cướp con khóa xe của mình cho Lam Lam, nói: “Lam Lam, hay là đưa Kỳ Kỳ đến bệnh viện xem sao.”

“Được!” Lam Hân lấy chìa khóa, sau khi chào tạm biệt hai người họ, thì đi về phía Lục Hạo Thành.

Kỳ Kỳ cười: “Mẹ, mẹ lái xe, Kỳ Kỳ muốn chú bé.”

Lam Hân chau mày nhìn con gái, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, mà Lục Hạo Thành đã mua được con gái của mình rồi.

Cô nhìn con gái mình làm nũng tỏ vẻ đáng yêu: “Kỳ Kỳ, con bỏ rơi mẹ rồi sao.”

Lam Tử Kỳ nhanh chóng ôm lấy cỗ của Lục Hạo Thành, hành động thân mật: “Mẹ, sao con có thể bỏ mẹ được chứ? Nhưng mẹ, con thấy chú Lục rất tốt.” Cô bé chỉ là muốn tìm cho mình một người cha mà thôi, và một người chồng cho mẹ.

La bàn nhỏ trong lòng của Lam Tử Kỳ kêu ding dang không ngừng.

Lam Hân nghe xong máy lời đặc biệt đó, ánh mắt bỗng nhiên nhìn Lục Hạo Thành.

Chỉ thấy Lục Hạo Thành cười đắc ý nhìn cô, con gái thích anh, anh chỉ có hạnh phúc, chút không vui vừa nãy, sau khi nghe lời nói của con gái, chút giận dữ đó của anh, sớm đã biến mắt từ lâu.

Lam Hân không hài lòng nhìn anh: “Lục Hạo Thành, sao anh cười hạnh phúc như vậy chứ? Không cho phép anh cướp con lộ, mà luôn gọi cho Lục Hạo Thành.

Lúc này điện thoại của Lục Hạo Thành đã hết pin, Đào Mộng Di đã gọi hơn mười mây cuộc nhưng đều không gọi được.

Bà ta rất nóng lòng, ngay lúc bà ta muốn gọi cho Lục Hạo Thành một lần nữa.

Thì bỗng nhiên có tin nhắn đến.

Bà ta nhìn, cả người đều ngây ra một lúc.

Sau đó lại có một tin nhắn khác.

“Đào Mộng Di, những gì bà nợ tôi, lần này tôi sẽ trả lại hết, những chuyện mà bà đã bí mật làm, tôi sẽ giao ra tất cả.”

Cuối cùng, một video được gởi đến.

Đào Mộng Di nhanh chóng mở video, chỉ thấy một tiệm cà phê, chồng bà và một người phụ nữ trìu mến ôm nhau, ngồi bên cạnh có một cậu bé gọi ông là cha!

Lam Hân biết rằng, mặc dù Khương Thế Khiêm sợ hãi rụt rè, không thể chống cự lại cục diện lớn gì, nhưng trong lòng của Đào Mộng Di, bà ta rất yêu Khương Thế Khiêm, nếu không, năm đó cũng sẽ không chịu khỗ cùng Khương Thế Khiêm.

Hai người họ hỗ trợ lẫn nhau cho đến ngày nay quả thật không dễ dàng gì!

Tuy nhiên, Khương Thế Khiêm lại không hề tốt như những gì bà nghĩ!

lộ, mà luôn gọi cho Lục Hạo Thành.

Lúc này điện thoại của Lục Hạo Thành đã hết pin, Đào Mộng Di đã gọi hơn mười mây cuộc nhưng đều không gọi được.

Bà ta rất nóng lòng, ngay lúc bà ta muốn gọi cho Lục Hạo Thành một lần nữa.

Thì bỗng nhiên có tin nhắn đến.

Bà ta nhìn, cả người đều ngây ra một lúc.

Sau đó lại có một tin nhắn khác.

“Đào Mộng Di, những gì bà nợ tôi, lần này tôi sẽ trả lại hết, những chuyện mà bà đã bí mật làm, tôi sẽ giao ra tất cả.”

Cuối cùng, một video được gởi đến.

Đào Mộng Di nhanh chóng mở video, chỉ thấy một tiệm cà phê, chồng bà và một người phụ nữ trìu mến ôm nhau, ngồi bên cạnh có một cậu bé gọi ông là cha!

Lam Hân biết rằng, mặc dù Khương Thế Khiêm sợ hãi rụt rè, không thể chống cự lại cục diện lớn gì, nhưng trong lòng của Đào Mộng Di, bà ta rất yêu Khương Thế Khiêm, nếu không, năm đó cũng sẽ không chịu khổ cùng Khương Thế Khiêm.

Hai người họ hỗ trợ lẫn nhau cho đến ngày nay quả thật không dễ dàng gì!

Tuy nhiên, Khương Thế Khiêm lại không hề tốt như những gì bà nghĩ!

Đây là một đòn nặng nề đối với bà ta.

Mục đích bà ta quay về, chính là muốn tận mắt nhìn thấy, bọn họ phải trả giá cho những việc mà bản thân đã làm.

Những điều khiến bà ta không ngờ rằng, bà ta sẽ phải trả giá cho chuyện khá!

c Đào Mộng Di xem xong đoạn video đó, nhường như xem lại rất nhiều lần, xác định bản thân không hề nhìn nhằm không hề nghe nhằm, toàn bộ cơ thể của bà ta tức giận run rẫy.

“A……” lúc Đào Mộng Di nghe tiếng cha đó, lập tức mắt kiểm soát như một người điên gầm lên.

Bà ta nhanh chóng quay người nhìn Khương Thế Khiêm ở đằng sau.

Khương Thế Khiêm đang muốn hỏi bà ta nỗi điên cái gì?

Nhưng miệng vẫn chưa kịp mở, thì một cái bạt tai đã giáng xuống mặt ông ta.

“Bốp bốp bốp……” Tiếng bạt tai khắp mọi nơi, khiến Mộc Tử Hoành đứng ở không xa ngạc nhiên trừng to đôi mắt.

Người phụ nữ này nồi điên lên quả thật khủng khiếp!

Mộc Tử Hoành ngay lúc Đào Mộng Di nỗi điên hét lên thì giữ nguyên tư thế đứng nhìn lấy bà ta.

Nhận mấy cái bạt tai liên tiếp, khiến Khương Thế Khiêm tức giận như một con sư tử bị chọc giận, không còn duy trì được phong độ nữa.

Ông ta giận dữ đẩy Đào Mộng Di, không làm chủ được sức lực, đã khiến Đào Mộng Di loạng choạng lùi lại mấy bước ngã vào góc bàn trong phòng làm việc cách đó không xa.

Góc nhọn của bàn đập vào lưng bà ta, khiến bà ta đau đến tận xương tủy.

“A……” bà ta không thể chịu được liền kêu lên, nước mắt bỗng nhiên chảy ra, nhìn vào người chồng đẹp trai áo quần giày da bóng lượt của mình.

Lúc này trái tim bà ta như dao cắt, bao nhiêu năm qua, khó khăn thăng trầm bà ta đều đồng hành cùng ông vượt qua.

Lúc này Đào Mộng Di không dám tin rằng bản thân mình lại bị kẻ rác rưởi này phản bội, bà ta điên cuồng hét vào Khương Thế Khiêm: “Khương Thế Khiêm, đồ dã thú không bằng chó như ông, vậy mà ông lại dám nuôi phụ nữ ở bên ngoài sau lưng tôi, ngay cả con trai cũng lớn như vậy rồi!”

Đọc truyện chữ Full