TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 446: Thật sự là quá xui xẻo

Âu Cảnh Nghiêu vừa thấy tên bạn thảm như vậy, hiểu cảm giác cậu ta lúc này là bị ủy khuất, vẻ mặt mất mát, người bình thường không thẻ giả vờ như vậy.

Nhìn thấy cậu ta cũng có chút tiều tụy, anh hỏi: “Sẽ không phải cậu vẫn canh giữ Nhạc Cần Nghiên, không ngủ chứ? Cậu như vậy, nếu là bị dì Mộc thấy được, sẽ thương tâm khóc lóc, mẹ cậu xem cậu như bảo bồi, bình thường sợ nhất là cậu bị tổn thương.”

Mộc Tử Hoành vừa nghe nhảy dựng lên cười, “Âu Cảnh Nghiêu, đừng nói với mẹ tôi, mẹ cậu cũng như vậy, cũng xem không nhịn được nhìn cậu chịu ủy khuất, nhưng tôi cũng không ủy khuất gì, chỉ là quá mệt mỏi.”

Anh để mỗi ngày vui vẻ tình cờ gặp Cần Nghiên, có thể nói là không ăn không uống không ngủ, đã muốn đạt tới cảnh giới nhập ma rồi.Đây cũng là anh nguyện ý chịu, chẳng trách ai.

Mộc Tử Hoành nói xong, chậm rãi ngồi cạnh Âu Cảnh Nghiêu.

Thấy ly cà phê, cũng không ghét bỏ là ly của Âu Cảnh Nghiêu, một hơi uống sạch cà phê trên bàn.Giơ tay nhắc chân đều mang theo ủ rũ mệt mỏi.

Âu Cảnh Nghiêu nhíu mày nhìn qua, nhưng cũng không nói gì, chỉ yên lặng đau lòng ba giây cho cái ly của mình, đáy lòng tính toán phải dùng bao nhiêu bột khử trùng.

Này cái chén là anh nghiên cứu một ngày mới mua, anh dùng còn không đến một tuần, nháy mắt đã bị Mộc Tử Hoành nhúng chàm.

Mộc Tử Hoành cũng biết, quan hệ bốn người bọn họ rất tốt, nhưng mấy thứ này là tuyệt đối không xài chung.Mộc Tử Hoành đem cà phê uống xong mới ý thức được một vấn đề, anh đột nhiên nhìn thẳng Âu Cảnh Nghiêu.

Chỉ thấy Âu Cảnh Nghiêu yên lặng nhìn ly cà phê trong tay anh, vạch vàng trên ly sáng lấp lánh.

Bỗng nhiên xấu hỗ cười cười: “Âu Cảnh Nghiêu, nếu ghét bỏ, vậy tặng lại cho tôi đi, tôi không chê đồ đã dùng qua, cậu xem, đồ đã uống rồi tôi cũng không ghét bỏ.”

Cái ly này nhìn cũng khá đáng giá, anh không phải là uống một ngụm rồi sao?Nếu phải trả tiền, cũng thấy đau ví nha.

Một đường từ sân bay trở lại nơi này, cũng là miệng khô lưỡi khô, nhất thời không nhịn được, liền uống luôn cốc cà phê.

Âu Cảnh Nghiêu sắc mặt đột nhiên biến đổi, lạnh lùng: “Thả xuống cho tôi!”Anh sẽ cầm lại ly đi tẩy 8 lần, 10 lần, kiểu gì cũng sạch sẽ.

Mộc Tử Hoành thói quen sinh hoạt cũng không tồi, ít nhất cũng là người thích sạch sẽ.Cho duy nhất một lần lần này, anh sẽ tha thứ cho cậu ta.Lúc này đây anh không thể không tin tưởng, việc gì đều có lúc ngoại lệ.

Mộc Tử Hoành vừa nghe lời này, vui vẻ, Âu Cảnh Nghiêu không cần anh bồi thường một cái giống nhau như đúc, anh nên âm thầm cười trộm.

Nhìn khuôn mặt Âu Cảnh Nghiêu đang âm u, thật cần thận mà đặt cái ly về chỗ cũ.

Ai ngờ sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ: “Mộc Tử Hoành, cậu rốt cục đã chạy trở về.”

Mộc Tử Hoành bị giọng nói lạnh như băng làm giật mình đến mức tay run lên, vừa định buông cái ly xuống lại nghe “Phanh”

một tiếng đồ đã dừng ở trên mặt đất.

TẠP Dà6 ” Mộc Tử Hoành vẻ mặt cầu xin nhìn thấy kia ly cà phê xinh đẹp vỡ thành từng mảnh trên mặt đất Cả người nháy mắt cứng lại, trong cổ họng khó chịu. Tâm trạng tốt vừa khôi phục trong phút chốc đã rơi xuống đáy.

Lục Hạo Thành đã đi tới, mặt mày thản nhiên nhìn anh.

Âu Cảnh Nghiêu lại đau lòng nhìn những mảnh vỡ, nhìn như sắp nỗi điên lên rồi.

Anh đi dạo ba giờ đồng hồ mới mua được ly cà phê, hơn nữa chỉ có một bộ duy nhất.

Lúc mua về anh đã nghĩ trong lòng, công việc bận rộn đến đâu nhìn ly cà phê đẹp mắt này nhấp một ngụm sẽ thấy thoải mái hơn.

“Mộc — Tử — Hòanh.” Anh rống giận giống như nổi cơn lôi đình.

Mộc Tử Hoành bị anh rồng lập tức nhìn qua, thấy gương mặt đối phương nồng đậm sát khí.Anh hơi sợ hãi, khóe miệng tươi cười một cách khó khăn: “Cảnh Nghiêu, thật sự không thể trách tôi, đều là Lục Hạo Thành dạo sợ, chính cậu cũng thấy rõ ràng, tôi là bị cậu ta dọa, mới có thể không cần thận làm vỡ cái ly.”

Âu Cảnh Nghiêu vẫn căm tức nhìn qua, vẻ mặt như muốn lột da Mộc Tử Hoành.

Mộc Tử Hoành vừa thấy, đáy lòng thầm mặc niệm, “Xong rồi, xong rồi, trước đó đã đắc tội tên ghê gớm này, hiện tại lại làm vỡ ly yêu thích của cậu ta, thật sự xong đời rồi. Hiện tại cho dù là anh đồng ý bồi thường, Âu Cảnh Nghiêu cũng không nhất định chấp nhận.

Hơn nữa có thể mua được ly giống nhau như đúc hay không cũng là một chuyện.”

Thật sự là quá xui xẻo rồi, Mộc Tử Hoành thật sự xui xẻo nên mới không về thẳng nhà.

Lục Hạo Thành cũng không nghĩ sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy, anh là bởi vì Mộc Tử Hoành đem công việc ném cho bọn họ, trong lòng nghẹn một bụng lửa, hét lên một tiếng cũng liền nguôi giận.

Mộc Tử Hoành bình thường thoạt nhìn cũng không nhát gan, hôm nay sao lại nhát như vậy chứ.Đi một chuyến đến thành phố Phàn cũng có chút ý nghĩa nhỉ.

Lục Hạo Thành tỏ vẻ vô tội nói: “Này không thể trách tôi, ly cũng không phải tôi đánh rơi.”

– Mộc Tử Hoành quay đầu trừng mắt với người nào đó “Không trách cậu thì trách ai? Cậu thình lình gầm lên giận dữ, mới làm tôi sợ tới mức lỡ tay làm rơi cái ly.”

Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua, ý cười sâu xa: “Mộc Tử Hoành, lá gan của cậu trở nên nhỏ như vậy từ khi nào thê?”

Mộc Tử Hoành lặng lẽ xoay người, trừng mắt liếc anh một cái, lại lẳng lặng ngồi xỗm xuống, đưa bàn tay mảnh khảnh và đầy đặn ra, cần thận nhặt từng mảnh vỡ đưa vào thùng rác.

Anh bây giờ còn có thể nói gì đây? Lời nói nào lúc này cũng đều vô dụng.

Lục Hạo Thành thấy đối phương không thèm phản bác, lần đầu tiên cảm thấy Mộc Tử Hoành có chút đáng thương lại chịu oan ức.

Mà Âu Cảnh Nghiêu luôn im lặng trừng mắt nhìn anh, cũng không thèm lên tiếng.

Thật ra, bọn họ quen với một Mộc Tử Hoành luôn tranh chấp không ngớt không bao giờ thuận theo, đột nhiên cậu ta chuyển biến, làm cho bọn họ có chút không thích ứng kịp. Đặc biệt khi nhìn Mộc Tử Hoành trông thảm thương như vậy.

Âu Cảnh Nghiêu vốn cảm thấy như sắp nổi điên lên, nháy mắt như bị nghẹn lại, một câu cũng nói không nên lời.

Mộc Tử Hoành không có nghe đến giọng hai người chế nhạo, sau khi nhặt mảnh vỡ lại lặng lẽ đứng dậy, bóng dáng cao lớn còn mang theo vẻ bắt lực đáng thương, lúc này cho người ta một cảm giác rất kỳ lạ.

Lục Hạo Thành trầm mặc.

Âu Cảnh Nghiêu trầm mặc.

Mộc Tử Hoành đột nhiên cảm thấy bầu không khí này rất khác trước đây, khiến anh có chút không thoải mái. Có vẻ như cả hai đều rất tức giận.

Haizzl!

Anh chẳng qua chỉ là muốn theo đuổi vợ thôi mà?

Cũng có thể khiến bọn họ không vui như vậy, chẳng phải chỉ khiến họ làm việc thêm vài ngày thôi sao? Bình thường ngày anh tăng ca còn ít sao?Anh có kêu oan thán mệt đâu chứ?

Nhìn qua Âu Cảnh Nghiêu, thấy cậu ta cúi đầu, không mừng không giận, anh sâu kín nói: “Âu Cảnh Nghiêu, ly cà phê này cậu mua ở đâu? Chờ tôi có thời gian đi mua một bộ giống như đúc trả lại cho cậu.”

Đọc truyện chữ Full