TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 486: Có thể đi ra ngoài

Lục Hạo Thành vừa thấy ánh mắt của con trai, lúc ánh mắt lóe lên rất giống Lục Hạo Thành. Không hỗ là con trai của mình.

Lam Hân dẫn Lục Hạo Thành đi tới tầng ba.

Trực tiếp đưa Lục Hạo Thành tới căn phòng cạnh phòng cô.

Hai phòng ở tầng ba so với tầng hai đều lớn hơn hẳn.

Nhưng bên trong cũng rất đơn sơ, chỉ có một giường, một bàn và một tủ quần áo.

Có nhà vệ sinh và nhà tắm phía trong, một người ở như vậy cũng đầy đủ.

Lam Hân nhìn về đống đồ lớn trong tay Lục Hạo Thành, hơi mím môi, anh thật sự muốn chuyển đến đây sống luôn.

Cô nói: “Lục Hạo Thành, anh dọn dẹp một chút, lát tôi giúp anh quét tước phòng.”

Lục Hạo Thành thấy cô không vui, không mừng không giận, cười hỏi: “Lam Lam, không muốn sao? Là em đồng ý tôi mới chuyển qua, nếu Lam Lam đã đồng ý, thì đừng không vui.”

Lam Hân thản nhiên nhìn anh, hỏi: “Trên mặt tôi viết chữ không vui sao?” Cho dù trong lòng cô không vui, anh cũng đâu có chuyển đi.

Lục Hạo Thành hơi ảm đạm: “Trên mặt em cũng viết chữ không cam lòng.”

FAN AT ” Lam Hân ra vẻ kinh ngạc, thật sự cô cũng không vui Muốn trách cũng chỉ có thể trách đêm đó anh gặp ác mộng, cô chỉ để ý chuyện đó thôi, những chuyện khác cô không so đo, dù sao cũng chỉ cách một bức tường mà thôi.

Lục Hạo Thành lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt ẫn chứa tình ý không che giấu.Anh không nói gì, mở hành lý ra, chuẩn bị đem quần áo đặt vào tủ.

Lam Hân cũng không nói gì, xoay người đi lấy đồ lau nhà rồi lặng lẽ dọn dẹp phòng ốc.

Vừa nâng mắt, Lục Hạo Thành đã bày biện đồ đạc xong.

Cô có chút kinh ngạc, hai cái vali của Lục Hạo Thành sao có thể chứa nỗi tất cả vậy?

Vừa phòng còn trống trải, anh bày biện lên, không gian có vẻ nhỏ hơn rất nhiều, nhưng lại nỗi bật lên phong cách mạnh mẽ của anh, người này rất có gu thẫm mỹ, mọi thứ đồ đạc đều mang sức hấp dẫn riêng.

Lục Hạo Thành nhìn căn phòng được sắp xếp gọn gàng, tuy căn phòng này chỉ rộng bằng phòng tắm của nhà anh nhưng anh đã rất hài lòng rồi.

Phòng rộng tới đâu không có cảm giác ấm áp, thì có tác dụng gì?

Nơi này tuy rằng nhỏ, nhưng lại có thể khiến anh có cảm giác thật ấm áp.

Về sau, có mẹ làm điểm tâm rồi cơm tối, có Lam Lam cùng anh.Có ba đứa nhỏ, đây là nguyện vọng cả đời anh rồi.

Đối lập với cuộc sống cô độc trước đây, giờ phút này anh đã rất thỏa mãn.

Hơn nữa, Lam Lam còn ở cách vách, cái gọi là gần quan được ban lộc, anh cũng có tính toán.Anh hiện tại không thể vội, phải tiến hành từng bước.

“Lục Hạo Thành, đều đã sạch sẽ, sau này anh tự dọn dẹp phòng mình.”

Lục Hạo Thành bỗng nhiên lắc đầu nói: “Lam Lam, không thể”

Lam Hân nhíu mi: “Lục Hạo Thành, phòng của anh, anh phải tự mình dọn dẹp chứ.”

Lục Hạo Thành vẫn lắc đầu, vẻ mặt còn rất nghiêm túc: “Lam Lam, tôi mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc.”

Lam Hân híp mắt “Phải không, bề bộn nhiều việc sao?”

Lục Hạo Thành nhìn thấy ánh mắt cô, cảm giác có chút nguy hiểm, “Ha ha….. ” Anh chậm rãi cười, “Lam Lam, không vội, tôi có thể tự dọn dẹp.”

“Vậy cũng dọn dẹp xong rồi, tôi về phòng mình nghỉ ngơi một lát.”

Lam Hân nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.

Lục Hạo Thành nhìn bóng lưng cô, tà mị cười đi theo.

Lam Hân mở cửa đi vào, bỗng nhiên phát hiện Lục Hạo Thành cũng đi theo, cô liếc mắt một cái: “Anh qua đây làm gì?”

Lục Hạo Thành lại cố nhìn vào phòng của cô.

“Lại đây nhìn xem phòng của em có lớn hơn tôi không.”

Lam Hân nhìn thoáng qua phòng mình, nói: “Hai phòng có diện tích như nhau.”

Bỗng nhiên, Lam Hân thấy nội y treo trên tủ, mặt cô đỏ bừng.

Lục Hạo Thành liếc mắt theo động tác của cô, cũng nhìn thấy bộ nội y màu hồng treo trên tủ, hơi trừng mắt.

Anh cười khẽ nhìn Lam Hân.

Lam Hân lúng túng cúi đầu, tuy rằng nói thời đại này nhìn thấy nội y cũng không phải chuyện gì quá xấu hỗ?Nhưng mà bị Lục Hạo Thành nhìn thấy, cô lại có cảm giác có gì đó khó nói.

Cô nâng khuôn mặt nhỏ đỏ hồng nhìn Lục Hạo Thành, tức giận: “Lục Hạo Thành, nhìn cũng nhìn rồi anh có thể đi ra ngoài.”

Lục Hạo Thành cố ý nhìn cô nói: “Lam Lam, trong phòng em có một số đồ nhỏ xinh thật đáng. ….. Yêu.

làn, Anh cố ý kéo dài từ cuối, nhưng nói về đồ nào đó.

Lam Hân mặt càng đỏ, nhìn Lục Hạo Thành đầy tức giận Lục Hạo Thành cũng hiểu được không nên trêu chọc thái quá, khóe mắt khẽ nhéch, anh cười rạng rỡ tiêu sái đi ra ngoài.

Anh vừa ra khỏi cửa, Lam Hân liền đóng cửa cái rầm.

Lục Hạo Thành đứng ngoài cửa, nụ cười càng sâu, nghĩ tới ngày tháng sau này sống ở đây, càng nghĩ càng thấy thú vị.

Lam Hân vội vàng lao đến bộ nội y, cầm lấy rồi nhanh chóng nhét vào tủ quần áo.

Nhìn xung quanh một lần nữa, cô thu dọn mọi thứ riêng tư dễ gây xấu hỗ đi.

Thật là Lục Hạo Thành chế tiệt, thừa dịp cô không chú ý, lại trộm tiến vào phòng cô, trường hợp xấu hỗ này lần đầu tiên cô trải qua.

Lam Hân kiểm tra căn phòng kỹ lưỡng một lần mới yên tâm.

Mà ở nhà họ Cố.

Mấy ngày nay, trong nhà vẫn rất áp lực.

Cố An An vẫn tránh ở trong phòng nghỉ ngơi, cô ta không dám lên xem bình luận trên mạng, càng không dám nhìn di động của mình.

Cô ta mỗi ngày đều đợi Lục Hạo Khải gọi điện đến, nhưng Lục Hạo Khải thậm chí còn không thèm an ủi cô ta một chút.

Lục Hạo Khải tựa như bốc hơi khỏi thế gian, không hề có tin tức gì Hai nhà lại còn là hàng xóm, nhưng Lục Hạo Khải cũng không nguyện ý qua liếc nhìn cô ta một cái.

Tần Ninh Trăn cùng Lục Hạo Khải, mấy ngày nay cũng bề bộn nhiều việc, vội vàng mua cổ phiếu nhà họ Cố…

Nhưng mấy ngày nay hai mẹ con này bận rộn, cũng không chiếm được lợi lộc gì.

Cổ phiếu của tập đoàn Cố Thị ổn định chỉ sau vài giờ hạ giá.

Lục Dật Kha từ khi trở về từ bệnh viện, cũng bận việc riêng của mình, đối với hành vi của Lục Hạo Khải cùng Tần Ninh Trăn cũng không phát hiện ra.

Mà tin tức Mộ Thanh trở về, nhà họ Cố cũng có ý giấu diếm, Tần Ninh Trăn cũng không biết đến.

Nhà họ Cố dưới sự trợ giúp đỡ của Lục Hạo Thành đã ổn định, Lâm Mông Nghi cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ăn xong bữa tối, Có Ức Lâm cùng cha đi tản bộ.Mấy ngày nay, anh thấy được anh rất cao hứng.

Nhưng từ khi Tiểu Ức cùng Kỳ Kỳ xuất viện, ông lại trở nên rầu rï không vui.

Cố Ức Lâm biết trong lòng ông nghĩ gì? Cố Ức Lâm đã đưa cha đến con đường mà Tiểu Ức đã đi lạc.

Đọc truyện chữ Full