TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ
Chương 500: Tôi đã không nhớ rõ từ ba gọi thê nào

Trong lòng đàn ông một khi đã có phụ nữ khác thì lúc nào cũng đối mặt với người vợ ở nhà bằng vẻ mặt ghét bỏ cùng mắt kiên nhẫn.

Lục Dật Kha cũng bắt đầu nồi giận vô cớ với Mộ Thanh mọi lúc.

Hai đứa con lớn lên trong cuộc cãi vã của họ.

Đặc biệt là Hạo Thành, vừa thấy cha mẹ cãi nhau, liền giếng như con sư tử nhỏ căm tức nhìn cha, hận như không thể đánh ông ta vài cái.

Thời điểm đó, ông ta không hề nghĩ nguyên nhân là do mình, ngược lại còn lấy lý do Hạo Thành như vậy là cái cớ để nổi giận với Mộ Thanh.

Ông ta trách cứ Mộ Thanh, không dạy dỗ con cái cho tốt, mới để Hạo Thành có tính xấu như vậy, không hiểu lễ phép, nhìn cha mà như nhìn kẻ thù.

Mỗi lần nghe xong câu đó, Mộ Thanh đều rất đau lòng nhìn chống, nước mắt lặng lẽ rơi.

Bà chất vẫn: “Hạo Thành trở nên như vậy không phải vì anh sao. Làm cha, mà chưa từng dành một ngày ở bên con cái, anh có biết A Thành giờ lên lớp lá hay lớp chồi ở mẫu giáo không?

Có biết thành tích thi cử của Tư Tư năm nay thế nào không?

Có biết A Thành thích ăn cái gì không?Có biết rằng Tư Tư thay răng hay không?”

Hàng loạt câu hỏi dồn dập, ông ta không thẻ trả lời được câu nào.

Lúc đó mới phát hiện, bản thân làm cha có bao nhiêu thất bại.

Lúc đó vẫn vốn tưởng rằng, cãi vã lớn như vậy là có thể ly hôn, nhưng bởi vì mấy câu hỏi đó, đáy lòng cảm thấy áy náy.

Ông ta liền bao nuôi Tần Ninh Trăn ở bên ngoài.

Mà Tần Ninh Trăn là người rất cố chấp, sau khi mang thai cũng ngoan cố muốn sinh con ra.Mà Lục Dật Kha cũng có tiền, nuôi thêm vài đứa con cũng không thành vấn đề, cho nên, cũng không thèm ngăn cản Tần Ninh Trăn.

Tần Ninh Trăn không ồn ào, gây chuyện, ông ta cảm thấy cuộc sống thể này cũng thoải mái, qua lại cả hai bên.

Thật ra từ khi ông ta thường xuyên gây chuyện cãi vã, Mộ Thanh đã nghỉ ngờ chồng mình ngoại tình.

Nhưng bà vẫn làm cơm tối, chờ chồng trở về, trái lại, người bà mong ngóng thời gian ở nhà càng ngày càng ít, về cũng càng lúc càng muộn.

Mộ Thanh không giống Tần Ninh Trăn, Tần Ninh Trăn không thích nấu cơm, thích cùng ông ta đi nhà hàng cao cấp lãng mạn.

Lúc đó còn trẻ, luôn cảm thấy vợ chồng sẽ phải giống như tình nhân, có tư tưởng lãng mạn tình cảm.Dần dần, ngày tháng thoải mái như vậy khiến ông ta có chút đắc ý vênh váo.

Mà tình cảm với Mộ Thanh cũng theo đó mà phai nhạt.

Sự oán hận của Hạo Thành và Tư Tư với cha cũng càng ngày càng sâu sắc hơn.Hạo Thành rất hiếm khi gọi cha.

Mỗi lần trở về, đều thấy con trai cùng cô bé nhà họ Cố, Có Ức Lam chơi rất vui vẻ.

Lục Dật Kha vừa trở lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhăn lại, giống như nhìn thấy kẻ thù.

Cũng chính là ngày đó, Tần Ninh Trăn trước nay vẫn im lặng, lại đột nhiên mang theo Hạo Khải và Tư Ân đến nhà chính làm loạn một trận.

Mộ Thanh không cùng Tần Ninh Trăn cãi lộn, vẫn chờ Tần Ninh Trăn làm loạn xong, ông ta liền lấy ra tờ đơn ly hôn đã chuẩn bị, bà cũng lằng lặng kí lên.

Hai đứa con, ông ta tất nhiên không để vợ cũ mang đi, con cũng để lại, bà không nói gì liền rời đi.

Nhưng lúc đi có nói một câu, “Dật Kha, tôi cũng không có lỗi gì với anh, cổ phần công ty dưới danh nghĩa tôi, hãy đưa cho Hạo Thành cùng Tư Tư “

Đây là câu đầu tiên bà mở miệng nói với ông ta trong ngày hôm đó.

Không mang đi thứ gì, tất cả đều để lại cho hai đứa trẻ.

Cũng kể từ ngày đó, ông ta cũng chưa từng gặp lại Mộ Thanh.

Bà để lại cổ phần, ông ta đã nghe lời Tần Ninh Trăn giao cho Hạo Khải cùng Tư Ân.

Mà Hạo Thành, dựa vào nỗ lực của bản thân, đã tự đoạt được cổ phần.

Giờ nghĩ lại mọi chuyện trong quá khứ, Lục Dật Kha thấy mình thật sự là một tên khốn nạn.Ông ta thật sự không phải người, ngẫm lại, Hạo Thành cùng Tư Tư hận cha như vậy hoàn toàn có lý do.

Đặc biệt là Tư Tư, mấy năm nay, khi con bé trở về vẫn chỉ gặp Hạo Thành, chưa bao giờ về gặp cha.

Lục Dật Kha thống khổ nhắm mát lại, thật ra khi thực sự sống chung với Tần Ninh Trăn ông ta mới phát hiện, Tần Ninh Trăn chỉ yêu tiền.

Không giống Mộ Thanh không màng danh lợi, không xem trọng tiền bạc.

Hơn nữa Tần Ninh Trăn cũng không giống Mộ Thanh cần kiệm chăm lo cho gia đình, bà ta thích những món đồ xa xỉ, vẫn nói ông ta có tiền, bà ta mặc đi ra ngoài, cũng cho chồng thể diện.Đàn ông, ai cũng sĩ diện, Lục Dật Kha cũng là một kẻ sĩ diện.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuộc đời ông ta đúng là thất bại.Làm cha, cũng thất bại, làm chồng, lại càng thêm thất bại.

` Lương Vĩ vừa thấy Lục Dật Kha thống khổ, có chút lo lắng hỏi: “Chủ tịch, ngài không sao chứ?”

Lục Dật Kha lúc này mới chậm rãi mở mắt, thở dài một hơi: “Thư ký Lương, Mộ Thanh máy năm nay vẫn khỏe chứ?”

Lương Vĩ áy náy lắc đầu ;”Chủ tịch, thật có lỗi, tôi cũng vừa mới mới biết được mọi chuyện, nếu muốn chuyện khác của phu nhân, chúng ta chỉ có thể điều tra thêm. Nhưng chuyện này, tiểu thư Lam Hân chắc sẽ biết ít nhiều, dù sao họ cũng sống chung.”

Lục Dật Kha khẽ gật đầu, nói: “Thư ký Lương, giúp tôi hẹn quản lý Lam, tôi muốn gặp cô ấy.”

Lương Vĩ vừa nghe, có chút khó xử: “Chủ tịch, hiện tại giám đốc Lục mỗi ngày đều cùng Lam Hân tiểu thư đi đi về về, hẹn được cô ấy chỉ sợ có chút khó khăn.”

Lục Dật Kha hơi híp mắt, điều này cũng đúng, Hạo Thành hiện tại rất che chở Lam Hân.

Ông ta nhìn Lương Vĩ, nói: “Vậy ông gọi điện hỏi trước một chút xem, Lam Hân nếu đồng ý, chúng ta sẽ sắp xếp thời gian.”

“Vâng, chủ tịch.”

“Được rồi” Lục Dật Kha hướng Lương Vĩ phất phát tay.

Lương Vĩ gật gật đầu, liền rời đi.

Sắc mặt Lục Dật Kha tái nhọt, thống khổ. thở ra một hơi.

Lúc này, ông ta có chút hâm mộ Có Tích Hồng cùng Lâm Mộng Nghỉ nhà hàng xóm.

Hai người kia, cãi nhau cả đời, cũng chưa từng ly hôn. Già rồi vẫn bình thản sống với nhau.Lâm Mộng Nghỉ tuy rằng quá mạnh mẽ, nhưng bà ta làm tắt cả vì gia đình.

Cũng giống như Mộ Thanh năm đó, rõ ràng biết chồng đã ngoại tình, nhưng cái gì cũng không nói, không hỏi, chỉ thầm nghĩ bảo vệ gia đình nhỏ cho các con.

Lúc này, điện thoại của Lục Dật Kha bỗng nhiên đổ chuông.

Vừa thấy là ai gọi đến, ánh mắt ngắn ra, đáy mắt xẹt qua tia kích động, ông ta nhanh chóng nghe điện thoại.

tTỪỨ. Tứ Ông ta kích động gọi, nhiều năm như vậy, sau khi con gái lập gia đình, cũng chưa bao giờ gọi cho ông ta.

Đầu dây kia truyền đến giọng nói lạnh nhạt: “Chủ tịch, đã lâu không gặp.”

“Tư Tư, con vẫn không chịu gọi tiếng cha sao?” Lục Dật Kha kích động nói.

Tư Tư lạnh lùng cười: “Chủ tịch, tôi đã không còn nhớ chữa ba gọi thế nào rồi.”

Đọc truyện chữ Full