Chương 647:
Cậu không muốn thay thế vị trí công ty E. H sao?”
Lục Hạo Thành hơi ngưng lại, có chút nghi hoặc nhìn Âu Cảnh Nghiêu, mỉm cười: “Âu Cảnh Nghiêu, không nghĩ tới tham vọng của cậu còn lớn hơn tôi?”
Âu Cảnh Nghiêu tao nhã đặt tách cà phê lên bàn, ánh mắt thâm thúy ” Người chưa từng xuống đáy biển làm sao có thể biết được trong biển có thứ gì? Cũng giống như ánh mắt cậu, sâu như biển, nhưng chắc họ chưa bao giờ nhìn ánh mắt cậu. “
Lục Hạo Thành: “…… ” Đây khen hay là châm biếm anh vậy?
“Âu Cảnh Nghiêu, lời này đúng là cao thâm.” Lục Hạo Thành lười biếng dựa lưng vào ghế.
Âu Cảnh Nghiêu ôn nhuận nhìn anh, ” “Trong lịch sử, rất nhiều hoàng đề vì tình yêu mà hủy hoại đất nước, cũng có người mắt cả tình yêu lẫn đất nước.
Nhưng với cậu, tình yêu cũng không có ảnh hưởng đến con đường đang đi, bản lĩnh duy nhất cũng là thế mạnh của cậu , trong ngành này không có mấy người là đối thủ, nếu cậu thật sự muốn bảo vệ Lam Hân, thì giang sơn này phải là của cậu .”
Lục Hạo Thành lập tức nheo lại đôi mắt sâu thẳm, anh hiểu ý của Âu Cảnh Nghiêu .
Quả thực những lúc nhìn Lam Lam bị tổn thương, anh cũng có ý nghĩ như vậy.
Hiện tại lời nhắc nhở của Âu Cảnh Nghiêu khiến anh càng thêm kiên định.
Anh muốn trở thành ánh hào quang của cô.
Âu Cảnh Nghiêu nghiêm túc nhìn anh, “Lục Hạo Thành, hiện tại cậu là người giàu nhất ở thành phố Giang, nhưng với người như cậu là không đủ, năng lực của cậu không ở: thành phố Giang, mà là toàn bộ thế giới.
Thương hiệu thời trang C. Y, chỉ có hai chữ, đại diện cho.
câu chuyện và tình yêu giữa cậu và Lam Hân, nên để cho toàn bộ thế giới đều biết đến.”
Anh muốn Lục Hạo Thành sống không phụ hiện tại, cũng không phụ tương lai.
Một người, một con đường, có lẽ rất khó để kiên trì.
Nhưng bây giờ Lục Hạo Thành đã khác , bên người cậu ta đã có Lam Hân.
Mà ba người bọn họ, cũng sẽ cùng cậu ta đi tới đỉnh thế giới.
“Lục Hạo Thành, chỉ cần liên tục cố gắng, không ngừng phấn đấu, không có cái gì là không chinh phục được.”Âu Cảnh Nghiêu tin tưởng tràn đây.
Lục Hạo Thành : “Âu Cảnh Nghiêu, không tồi, chúng ta đi cùng nhau.”
“Đương nhiên, có tiền mọi người cùng nhau kiếm.”
“Cũng phải, nhà cậu còn có anh cả, doanh nghiệp gia tộc, cho dù cậu muốn kế thừa, cũng cần tốn công phu, nhưng ở tập đoàn Lục Thị chia hoa hồng, cũng không ít hơn so với họ Âu nhà cậu.”
Lục Hạo Thành cũng hiểu biết gia thế của Âu Cảnh Nghiêu .
Trong bón người bọn họ, chỉ có Mộc Tử Hoành là con trai độc nhát, luôn được sủng ái yêu thương.
Trong bốn người, cậu ta được coi là người hạnh phúc nhất.
Âu Cảnh Nghiêu đứng dậy nói: “Lúc này thành công rồi, không mời khách ăn cơm sao?”
Lục Hạo Thành liếc mắt nhìn thời gian, đã đến giờ tan tầm.
“Qua vài ngày nữa, bận rộn xong máy ngày rồi đi.”
Anh đứng dậy tắt máy, máy ngày nay ba anh em Tiểu Tuần còn phải đến trường, Lam Lam nhất định cũng bề bộn nhiều việc.
Âu Cảnh Nghiêu khẽ gật đầu: “Cũng phải, mấy ngày nay rất bận , quá vài ngày nữa đi, giám đốc Lôi cũng đã rời thành phố Giang, cậu muốn gặp anh ta thì để lần sau đi”Anh cũng mệt chết đi, mấy ngày nay đi triển lãm, còn chưa được nghỉ ngơi tử tế.
“Ừm Lục Hạo Thành gật đầu, ban đầu anh nghĩ đến, Lôi Lăng trợ giúp Lam Lam, giúp tập đoàn Lục Thị, sẽ đưa ra một ít yêu cầu , cũng không nghĩ anh ta cái gì đều không nói, ký hợp đồng liền trực tiếp rời đi.
Âu Cảnh Nghiêu đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Thật may là tôi không phải tăng ca.Tôi tan tầm trước đây.”
“Được!”
Lục Hạo Thành nhẹ nhàng lên tiếng, cầm lấy áo khoác cũng đi theo ra ngoài, anh trực tiếp đến văn phòng Lam Hân, đón cô cùng nhau tan tầm.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn thấy người nào đó cũng đi ra, lại quay đầu nhìn lại, “Đúng rồi, trở về đừng quên cảm ơn Tiểu Tuấn, nghe nói toàn bộ máy tính của tập đoàn Lục Trăn tê liệt , Tiểu Tuần thật sự là rất giỏi.”
Lục Hạo Thành kiêu ngạo cong khóe môi, ánh mắt thâm thúy “Tôi đã biết.”
Đó là con anh, tự nhiên là rất giỏi .
Lục Hạo Thành kiêu ngạo, cũng không người nào địch lại được.
Âu Cảnh Nghiêu mỉm cười, cậu ta đúng là có tư cách để kiêu ngạo, năng lực của Tiểu Tuấn khiến anh cũng rất bội phục.
Càng bội phục Lam Hân có thể giáo dục con cái tốt như vậy, ba đứa nhỏ đều có tính tự giác kiềm chế, dù có là người lớn cũng không nhát định làm được đến.
Âu Cảnh Nghiêu bỗng nhiên cười với vẻ mặt nghiền ngẫm: “Lục Hạo Thành, cậu cười kiêu ngạo như vậy, không mắt mặt sao?”
Lục Hạo Thành: “…… ” Người này có ý gì?
“Phương diện này cũng không có nửa phần công lao của cậu.”Âu Cảnh Nghiêu nhìn tháy anh.