Hắn đi với người đẹp thì có thể uống rất nhiều rượu, nhưng đi với hai người đàn ông, hắn cũng không cần phải … liều mạng đến vậy.
Hai người đàn ông lại không thể làm ra chuyện gì với hắn.
Hắn thích nhìn dáng vẻ say khướt của mấy người đẹp, mỗi dáng vẻ của họ đều không giống nhau, khiến trong lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn, loại trải nghiệm vô cùng kích thích này mới là thứ hắn muốn.
Lần trước để cho người phụ nữ Nhạc Cẩn Nghiên kia chạy thoát, chạy rồi còn chưa nói, vậy mà còn ký xong hợp đồng, chuyện này làm hắn tức giận một thời gian.
Người phụ nữ kia, hắn đã mơ tưởng thật lâu, là một người đàn ông, đều không thể kháng cự được sức hấp dẫn của Nhạc Cần Nghiên.
Mộc Tử Hoành hơi ngả người ra sau, dưới ngọn đèn khuôn mặt đẹp trai của anh lại có vẻ trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, giọng điệu cũng lạnh hơn: “Xem ra, Đạo diễn Lý cũng không thành tâm muốn hợp tác cùng công ty chúng tôi nhỉ.”
Đạo diễn Lý: “…… ” Mắt thấy hợp tác sắp thát bại, hắn liền hoảng hốt.
Tô Cảnh Minh cũng không chút để ý cầm lên ly rượu nói: “Nhìn Đạo diễn Lý thật sự không đủ thành tâm, quên đi, nhìn Đạo diễn Lý cùng đám người đẹp cùng nhau uống rượu, rượu trên bàn.
rượu còn nhiều hơn thế này nữa cơ, nhóm người đẹp kia một lần có thể uống bốn năm chai, Đạo diễn Lý lại càng không cần phải nói, một lần ít nhất cũng phải uống mười chai nhỉ.”
Đạo diễn Lý vừa nghe lời này, cả người run rẩy một chút, uống mười chai, hắn thực sự sẽ không đứng dậy nổi mắt.
Hắn từng uống qua mười chai khi nào vậy chứ?
Tuy nhiên tửu lượng của người phụ nữ Nhạc Cẩn Nghiên kia thật sự rất tốt, một lúc uống hề bốn năm chai, hắn phải nhìn cô với cặp mắt khác xưa.
Người đã đẹp, lại có năng lực mạnh mẽ về mọi mặt.
Sau này hai người còn nhiều lần hợp tác, nhất định phải mang cô ta theo mới được.
Thật sự là gió và dòng nước đều có lúc đổi chiều, hiện tại lại đổ lên đầu hắn, cuộc đời đưa đẩy, lại ở đây trả lại hắn.Trong một năm qua hắn vẫn không có tác phẩm nào nổi trội cả, thông qua bộ phim lần này hắn rất muốn chứng minh năng lực của bản thân.
Trong cuộc sống, khó vượt qua nhất là hố sâu vận mệnh, sau khi vượt qua được.
rồi, lại có vô vàn những rào cản mới đang chờ sẵn.
Vì lần hợp tác này, hôm nay chỉ có thể giữ bằng bắt cứ giá nào.
Vẻ mặt Mộc Tử Hoành đạm mạc xa cách, giống như có thù hận sâu sắc với hắn vậy.
Bên cạnh hắn cũng luôn có vài kiểu người như vậy, lúc cần mình thì vẻ mặt ân cần nhã nhặn, lúc không cần đến thì lạnh lùng hững hờ.
Hắn sống đến bây giờ, làm gì có được người bạn chân thành nào, tất cả đều dựa vào hành động mưu mẹo có chiến lược.
Đạo diễn Lý cười tủm tỉm rồi nói: “Giám đốc Mộc dốc lòng mời tôi uống máy loại rượu quý như vậy, sao tôi lại không biết xáu hỗ mà từ chối chứ? Tôi uống.”
Đạo diễn Lý cười cười, cầm lấy một chai rượu, trực tiếp uống.
Mộc Tử Hoành nhìn thấy, đã hả giận hơn rất nhiều.
Tô Cảnh Minh lại mang vẻ mặt buồn cười, đối với loại người dễ đối phó như vậy, Mộc Tử Hoành cũng phải có tình dẫn mình theo, thật không có chút thú vị nào.
Hiện tại trong xã hội này, vĩnh viễn đều là có tiền có thể sai khiến ma quỷ, tiền luôn là tốt nhát.
Anh không chút để ý uống nước trà trước mặt mình, đối mặt với một bàn đầy ắp món ngon, một chút hứng thú động đũa cũng không có.
Hơn mười phút sau, Đạo diễn Lý đã uống sạch toàn bộ rượu vang trên bàn.
Lúc này, mặt hắn đỏ bừng như thiêu đốt, cả người khó chịu đến mức muốn chui vào gầm bàn nằm xuống luôn, toàn thân nóng đến nỗi hắn muốn lập tức ngâm mình vào ly nước đá.
Bóng dáng lãnh đạm của Mộc Tử Hoành giờ phút này trong mắt hắn đã trở nên mờ mò ảo ảo, dường như đang có rất nhiều Mộc Tử Hoanh chồng chất lên nhau, khiến đáy lòng hắn trong nháy mắt như nước biển cuộn trào, tiếng nắc rượu càng thêm mãnh liệt.
Mộc Tử Hoành lạnh nhạt mở miệng: “Tửu lượng của Đạo diễn Lý thật là tốt.”
“Ha ha...” Đạo diễn Lý cười cười, “Giám đốc Mộc, chúng ta hiện tại đã có thẻ ký hợp đồng rồi đúng không?”.