*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 2151: Mỗi người đi một ngả
Ngài Quân cau mày: “Mười bốn năm?”
Nhìn Thanh Hòa một cái, cậu bé bây giờ là một thiếu niên tâm mười lăm tuổi. Qua thêm mười bốn năm, thì cậu bé liền trở thành một ông chú ba mươi tuổi chín chắn rồi.
Mười bốn năm này là tuổi phong nhã hào hoa của Thanh Hòa, là tuổi đào hoa của đàn ông.
Chiến Hàn Quân hoài nghi hỏi: “Tại sao lại là mười bốn năm?”
Thanh Hòa quyến luyến cười nói: “Đợi một người trở về.”
Chiến Hàn Quân nhìn vào chàng thiếu niên trước mặt, mặc dù nụ cười đó tươi rói sáng lạn, nhưng không biết tại sao lại cho người ta một loại cảm giác sâu xa, ma mị và chín chắn.
Chiến Hàn Quân nhìn Bé Tùng, nói: “Nhưng cô gái đó?”
Thanh Hòa cười rồi lắc đầu.
Chiến Hàn Quân tin nhưng không tin mà nhìn chằm chằm vào Thanh Hòa, nhìn sự kiên định trong con mắt cậu bé, Chiến Hàn Quân nói: “Nhớ kĩ lời hôm nay con nói.”
Nói rồi Chiến Hàn Quân liền rời đi.
Đôi mắt trong veo của Thanh Hòa nhìn về phía bóng lưng thẳng tắp, cao lớn của Chiến Hàn Quân, ánh mắt trâm lặng, đáy mắt như nổi lên một gợn sóng nhỏ.
Đám người Chiến Hàn Quân trốn trong hang núi mấy ngày, nên không biết thế giới bên ngoài đã phát sinh biến hóa.
Chiến Quốc Việt và bé Tùng mỗi người lãnh đạo hai đội người ngựa đi vào Thiên Lũng, lúc ở lối rẽ, vì để nhanh chóng tìm được bố nên Chiến Hàn Quân và bé Tùng mỗi người đi một ngả.
Bé Tùng và các chị em của Quân Tình Điện rất nhanh đã bị người xấu đột kích, thông qua mấy năm dạy bảo đức dục, đám trẻ của Quân Tình Điện đều đã trở nên kỷ luật và tự giác hơn, lúc có thể không dùng.
đến nắm đấm thì sẽ cố gắng dùng miệng để giải quyết.
Nhưng đối phương khí thế hung dữ đặc biệt còn không nói đạo lý.
Mấy chị em đều lần lượt quay đầu qua nhìn Bé Tùng, đồng thanh một cách kỳ lạ mà hỏi: “Bé Tùng, đánh hay không đánh đây?”
Bé Tùng do dự không quyết định, có chút hối hận nói: “Aiz, sớm biết vậy đã hỏi Quốc Việt, gặp được tình huống này thì lễ trước binh sau hay là trực tiếp đánh nhau?”
Lúc này đối phương nói năng lỗ mãng, trêu đùa mấy chị em: “Những cô gái này thật là thuần túy, anh đây đã lâu không sờ phụ nữ rồi.”
Mấy chị em ngại đến đỏ mặt, tức đến giơ nắm đấm lên.
“Bé Tùng, đánh hay không đánh đây!” Bọn họ tức giận mà xin ý kiến.
Bé Tùng chỉ vào mũi người đàn ông đó mà mảng: “Muốn sờ phụ nữ, cũng phải xem xem anh có thắng được bọn họ không. Chị em, mọi người lên đi”
“Haha, chỉ mấy đứa con gái non nớt này, đâu có cần bọn tôi ra tay nhiều người như vậy, như vậy đi, một mình tôi lên thôi” Người đàn ông thô tục đó đứng lên.
Mấy chị em cũng không phải kiêng nể gì, binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn.
Mà trong miệng bé Tùng ngậm một nhánh cỏ đuôi chó, nằm trên một cái nhánh cây rất thấp, hai cánh tay làm gối đầu, điềm tĩnh mà xem bọn họ đánh nhau.
Mấy chị em như hoa như ngọc, bọn họ lúc này cứ như là trở về lúc làm nhiệm vụ ở Quân Tình Điện, cảm giác thoải mái tự do không bị ràng buộc lại khiến nhiệt huyết của bọn họ sôi sục.
Bé Tùng cảm thấy, đức dục mấy năm nay có lẽ vốn không thể thay đổi sự bá đạo và hung hãn đã được khắc sâu trong xương máu của bọn họ.
Nhìn thấy những người đàn ông đó không gấy tay thì chính là gãy xương sườn, bé Tùng không nhịn mà làm ngơ được nên không ngừng nhắc nhỡ nói: “Mấy chị ơi, ra tay đừng nặng như vậy, dịu dàng chút. Mấy chị hung hãn như vậy, lấy đâu ra đàn ông dám thích mấy chị?”