TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Đường Bá Chủ
Chương 2174: Trương tiểu thư

Trước lời chất vấn của Lạc Nam, toàn trường đồng loạt đưa ánh mắt nhìn về phía năm vị chấp sự của Trân Bảo Lâu.

Đúng vậy nha, mặc dù hành vi của Lạc Nam lúc này có phần ngang tàn càn quấy, nhưng có thể thông cảm bởi vì nữ nhi của hắn bị Lưu Dương tính kế mưu hại từ trước, trong cơn phẫn nộ làm ra hành vi trả thù cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng Triệu Lăng Tà và Lạc Nam tại hiện trường chưa từng xung đột, hắn lại cũng bất chấp quy tắc của Trân Bảo Lâu mà ra tay với Lạc Nam, điều này thì chẳng có lý do gì để biện hộ hay thông cảm.

Mà đáng nói ở chỗ Triệu Lăng Tà ra tay trước mặt toàn thể mọi người sau đó nghênh ngang đào tẩu, Trân Bảo Lâu vì sao không đứng ra can thiệp?

Trong lúc nhất thời, ánh mắt nhiều người nhìn về phía Trân Bảo Lâu cũng dần trở nên mất tin cậy.

“Đáng giận, tất cả còn không phải tại ngươi sao?” Một vị chấp sự nhìn Lạc Nam quát lớn:

“Nếu không phải ngươi khiến năm người chúng ta bị thương, Triệu Lăng Tà làm sao có thể nghênh ngang như vậy?”

“Nói không sai!” Các vị chấp sự còn lại nghiến răng căm tức: “Nếu chúng ta ở trạng thái toàn thịnh, Triệu Lăng Tà chắc chắn không dám càn quấy.”

“Hahaha.” Lạc Nam cười phá lên:

“Vừa rồi chẳng phải các ngươi uy hiếp ta Trân Bảo Lâu có rất nhiều cường giả sao? những cường giả đó vì sao không xuất thủ?”

“Bổn Hộ Pháp cho rằng Trân Bảo Lâu các ngươi cố tình nhắm vào ta, còn dám nói công bình làm theo quy tắc, uổng công bổn Hộ Pháp trước đó tin tưởng, còn trở thành hội viên cấp Kim Cương của Trân Bảo Lâu.”

Lạc Nam sắc mặt xem thường, lấy ra thẻ hội viên cao cấp ném xuống đất.

Toàn trường mí mắt co giật, những người sở hữu hội viên kim cương của Trân Bảo Lâu đều là khách quý đã từng giao dịch khối tài sản lớn, không ngờ Lạc Nam lại sở hữu, xem ra lời của hắn là sự thật.

“Cái này…” Năm vị chấp sự nhất thời trở nên khó xử, bọn hắn cũng không biết nên giải quyết tình huống này như thế nào.

“Thế nào? Không trả lời được à?” Lạc Nam cười gằn hỏi.

“Thanh Long Hộ Pháp xin hãy bình tĩnh, Trân Bảo Lâu đã cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng.”

Đang lúc Lạc Nam thắng thế, một thanh âm điềm tĩnh như nước hồ thu không chút gợn sóng chậm rãi vang lên.

Nghe thấy âm thanh này, không ít thanh niên thiên tài đang có mặt tại hiện trường nhất thời lóe lên dị sắc trong đáy mắt.

Phần phật…

Có thanh âm óng tay áo tung bay, một mùi hương thoang thoảng tự nhiên theo gió mà đến, thấm đẫm vào ruột gan khiến tinh thần tất cả mọi người đều trở nên sảng khoái, vô thức mê say.

Tóc đen óng mượt chảy dài xuống tấm lưng thướt tha, một thân cung trang lục sắc bọc lấy thân thể đầy đặn mềm mại, chân dài miên mang nhẹ bước, kiều đồn vểnh cao, vòng eo lắc lư theo từng chuyển động, đôi gò bông đào như muốn phá vải lao ra ngoài, cái cỏ thon cao quý, dung nhan rung động lòng người…

Môi đỏ như mật đào, mũi xinh má ngọc, da trắng hơn tuyết, mắt phượng đen láy điềm tĩnh vừa kiêu ngạo lại vừa thong dong, chân mày như họa, mi cong như trăng, sở hữu một loại khí chất khó diễn tả bằng lời, dường như mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng.

“Tham kiến tiểu thư.” Năm vị Chấp Sự vội vàng chật vật đứng lên bước đến sau lưng nàng, cung kính cúi đầu, sắc mặt biết tội như trẻ nhỏ làm sai, nào còn dáng vẻ uy phong của Thánh Đế cường giả?

Lạc Nam nhìn thấy nữ nhân này, trong lòng liền biết được chắc chắn đây là người có thân phận không tầm thường.

Sở hữu vẻ đẹp thuần sắc á đông, tuy rằng ăn mặc đơn giản nhưng lại khiến người đối diện không dám khinh nhờn, dù không đẹp đến mức nghịch thiên giống Lạc Tư Tình nhưng có thể lưu lại sâu sắc ấn tượng ở lần gặp đầu tiên.

Bởi cái loại khí chất tự tin, có thể làm chủ cục diện, trở thành tiêu điểm của toàn trường đã ăn sâu vào cốt tủy.

Thế gian này có một số nữ nhân tuy rằng dung mạo chưa đến mức tuyệt đỉnh, nhưng phong thái và khí chất của nàng lại là thứ khiến người khác phải mê muội.

Nữ nhân trước mặt là loại hình như vậy.

“Trương tiểu thư, chính là nàng rồi…” Hàng loạt thanh niên tài tuấn, nam tử có thân phận bất phàm nhất thời nhao nhao bước đến, chắp tay chào hỏi:

“Lần này chúng ta tham gia Yến Hội là vì mộ danh Trương tiểu thư mà đến.”

“Đa tạ các vị.” Nữ nhân được xưng là Trương tiểu thư nhẹ giọng gật đầu, nở một nụ cười yếu ớt mang tính xã giao, nhưng lại khiến người khác có cảm giác nhịn không được muốn ôm nàng vào lòng che chở.

Nàng quét ánh mắt về phía Lạc Nam, không nhanh không chậm, môi son khẽ mở:

“Thanh Long Hộ Pháp có chỗ nào bất mãn với Trân Bảo Lâu chúng ta?”

“Hừ.” Lạc Nam cười lạnh: “Các vị bao che Lưu Dương, để hắn tính kế với nữ nhi yếu ớt đáng thương của ta, lại còn bao che Triệu Lăng Tà sai phạm quy tắc, để hắn an toàn rời đi sau khi công kích ta, còn gì để nói sao?”

“Ồ, thì ra là vậy sao…” Trương tiểu thư ra vẻ bất ngờ, tiếc nuối thở dài:

“Xem ra quy tắc của Trân Bảo Lâu đặt ra quả thật có chỗ sơ hở, để kẻ gian như Lưu Dương lợi dụng, cũng là do các vị chấp sự hành động quá mức cứng nhắc, chấp hành quy tắc là đúng, nhưng cũng phải cân nhắc tùy theo trường hợp.”

“Tiểu thư dạy phải, chúng ta ở đây hướng Thanh Long Hộ Pháp nói lời tạ lỗi, hy vọng ngươi rộng lượng bỏ qua, dù sao Lưu Dương đã chết rồi.” Năm vị chấp sự vội vàng biết sai, hướng Lạc Nam chắp tay tạ tội.

Toàn trường trợn mắt há hốc mồm, mới cách đó không lâu rõ ràng năm vị Chấp Sự còn khăng khăng hành vi của mình là đúng, sống chết cũng muốn bắt Lạc Nam phải chịu tội, nào ngờ chỉ với một câu nói của Trương tiểu thư liền khiến bọn hắn thay đổi một trăm tám mươi độ.

Rõ ràng lời nói của vị Trương tiểu thư này ở trong lòng của năm vị Chấp Sự còn vượt trên cả quy tắc vốn có.

Nàng nói đúng thì sai cũng thành đúng, mà nàng nói sai thì đúng cũng phải thành sai.

Lạc Nam nhíu nhíu mày, từ vị Trương tiểu thư này cảm giác được mùi vị nguy hiểm.

Nàng vẫn luôn khí định thần nhàn, ung dung như nước nhưng thật ra lại cường thế đến cực điểm, rõ ràng là nhân vật không dễ trêu vào.

Nhưng hắn vẫn muốn tìm cách gây khó dễ bắt chẹt Trân Bảo Lâu một phen, làm sao chịu bỏ qua đơn giản như thế được?

Nếu là trước đây, Lạc Nam có lẽ không dám hơn thua đủ với đại thế lực như Trân Bảo Lâu.

Nhưng hiện tại hắn đã là người có thân phận, đại diện cho mặt mũi của Nam Thiên Môn, có đồng minh là Chí Tôn Thế Lực, trong tay lại có một số ác chủ bài giữ mạng, vì vậy chỉ cần không trêu vào Cấm Kỵ Thế Lực, hắn vẫn tự tin đối mặt với đại đa số các hoàn cảnh.

“Lưu Dương đã chết trong tay ta, năm vị Chấp Sự cũng bị ta đánh thương tích đầy mình, tội của bọn họ cũng không đến mức phải chết.” Lạc Nam lạnh lùng chất vấn:

“Nhưng hành vi của Triệu Lăng Tà là không thể tha thứ, vì sao hắn vẫn dễ dàng trốn đi khỏi Trân Bảo Lâu?”

Như đợi lời này của Lạc Nam từ trước, khóe môi Trương tiểu thư chậm rãi nhếch lên một đường cong, tán thành gật gù:

“Lời của Thanh Long Hộ Pháp rất phải, Triệu Lăng Tà mới là kẻ cố tình quy phạm quy tắc của Trân Bảo Lâu, tội đáng phạt.”

PHỐC!

Có thanh âm máu tươi phun trào, không gian trước mặt Trương tiểu thư rung động, một thân ảnh từ trong đó thê thảm rơi xuống.

“HÍT…”

Toàn trường hít một ngụm khí lạnh, mà ngay cả Lạc Nam cũng là co rút lại đồng tử.

Bởi vì kẻ vừa rơi xuống trước mặt của Trương tiểu thư lúc này không phải ai khác chính là Triệu Lăng Tà vừa mới trốn chạy.

Chỉ thấy trạng thái lúc này của hắn thê thảm cùng cực, tay và chân đều đã bị cắt đứt, toàn thân như sọ dừa bị trói chặt, máu tươi đầm đìa, trong mắt tràn ngập sợ hãi, mở miệng gào thét:

“Trân Bảo Lâu đừng giết ta, Kiếm Trũng sẽ không tha cho các ngươi!”

Trương tiểu thư nhẹ phất tay, đầu lưỡi của Triệu Lăng Tà đã bị rút ra ngoài khiến hắn chỉ có thể ú ớ.

Nàng hài hước nhìn Lạc Nam, điềm tĩnh hỏi: “Câu trả lời này của Trân Bảo Lâu có thể khiến Thanh Long Hộ Pháp hài lòng?”

Ánh mắt toàn trường nhìn Trương tiểu thư kinh động như gặp thiên nhân, mà Lạc Nam cũng là á khẩu.

Vốn tưởng rằng Triệu Lăng Tà đã trốn, hắn còn có cách để bắt chẹt Trân Bảo Lâu, nào ngờ từ đầu đến cuối con hàng này lại rơi vào tay của Trương tiểu thư rồi.

Không biết là nàng dùng cách nào, nhưng sự xuất hiện của nàng, cách thức giải quyết của nàng liền khiến cục diện đang căng thẳng ở hiện trường trở nên lặng xuống, ngay cả Lạc Nam đang muốn đại náo một trận cho hả giận cũng là toàn thân cứng đờ.

Trương tiểu thư đã chủ động nhận lỗi việc Lưu Dương tính kế Tiểu Noãn, lại còn bắt giữ Triệu Lăng Tà trừng trị.

Nếu Lạc Nam vẫn còn quậy phá, chẳng phải hắn từ đang chiếm lý lẽ liền trở thành kẻ ngang ngược không giảng đạo lý sao?

Rõ ràng khi Trương tiểu thư xuất hiện, nàng đã tự tin sẽ khiến hắn phải ngoan ngoãn.

Điều này khiến Lạc Nam âm thầm khó chịu, cảm giác bị một nữ nhân nắm giữ trong lòng bàn tay, rõ ràng hắn là người đang chiếm thế thượng phong mới đúng, tại sao cục diện thay đổi nhanh chóng vậy hả?

“Giao Triệu Lăng Tà cho tại hạ, chuyện lần này xem như bỏ qua.” Lạc Nam ngoài mặt cười tủm tỉm đề nghị:

“Thậm chí tại hạ sẽ cùng Trân Bảo Lâu thực hiện vài cuộc giao dịch lớn xem như cảm tạ.”

“Nghe hấp dẫn đấy nhỉ?” Trương tiểu thư cũng tủm tỉm cười nhìn lại hắn:

“Bất quá thật là đáng tiếc, Triệu Lăng Tà gây rối tại Trân Bảo Lâu, hắn cũng là do Trân Bảo Lâu bắt giữ, là tội nhân của Trân Bảo Lâu, chúng ta không có nghĩa vụ phải giao hắn cho Thanh Long Hộ Pháp!”

Lạc Nam hừ lạnh, đang muốn tiếp tục phản bác, một giọng điệu trêu tức đã thông qua phương thức bí mật truyền âm vào tai hắn:

“Hy vọng Thanh Long Hộ Pháp không phá hư không khí vui vẻ của yến hội do tiểu nữ tổ chức, bằng không Chí Tôn của Trân Bảo Lâu sẽ phải xuất thủ rồi…Nam Thiên Chí Tôn mặc dù rất mạnh, nhưng kẻ thù của nàng cũng ở khắp nơi, Hộ Pháp không muốn kéo thêm Trân Bảo Lâu vào cuộc chứ?”

“Hahaha, lời của Trương tiểu thư rất đúng, dù sao Triệu Lăng Tà chỉ là bại tướng dưới tay ta, không đáng để xem trọng.” Lạc Nam vỗ vỗ tay nở nụ cười ôn hòa, tán thành đến cực điểm:

“Cách giải quyết của Trân Bảo Lâu khiến tại hạ bội phục, không hổ danh là thế lực kinh doanh uy tín khắp thiên hạ.”

“Tốt rồi…” Trương tiểu thư ra vẻ thở phào một hơi, hai mắt đầy cảm kích nhìn Lạc Nam như biết ơn vì hắn đã thông cảm.

Nhìn bộ dạng này của nàng, ngoài Lạc Nam ra thì chỉ có trời mới biết nàng ta vừa truyền âm uy hiếp hắn.

Lạc Nam âm thầm nghiến răng.

“Mọi chuyện đã giải quyết xong, năm vị liền giáng cấp xuống một bậc, phải cống hiến một vạn năm mới có thể khôi phục chức vị Chấp Sự.” Trương tiểu thư liếc mắt nhìn đám Chấp Sự tuyên bố.

“Đa tạ tiểu thư.” Năm người ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái, chắp tay như được ân xá.

“Tốt rồi…” Trương tiểu thư nở nụ cười ấm áp như gió xuân, trong trẻo tuyên bố:

“Đã chậm trễ thời gian của chư vị, yến hội xin được bắt đầu.”

“Haha, không trễ, không trễ chút nào, chỉ cần Trương tiểu thư xuất hiện, mọi thứ đều đáng giá.” Toàn trường cười nói phụ họa.

“Lão đại, tính sao đây?” Nhàn Kiên có chút tiếc nuối truyền âm cho Lạc Nam, hắn còn chưa quậy đủ đâu.

Lạc Nam đang buồn bực, nghe vậy liền hừ một tiếng: “Còn tính sao nữa? nhập gia tùy tục đi!”

Nói xong chỉ có thể thu hồi Bá Vũ Điện, tiến vào trong đại sảnh.



Yến hội linh đình, có đến vài chục vị thiên tài đến từ các Chí Tôn Thế Lực ngồi thành một bàn vừa dài vừa lớn.

Liên tục có thị nữ thanh tú xinh đẹp mang các loại mỹ thực do Trù Sư cấp cao chế biến, kỳ trân dị quả, rượu ngon hảo hạng ra chiêu đãi, lại có những chủng tộc đặc biệt như Hồ Tộc, Miêu Nữ Tộc, Xà Nữ Tộc khiêu vũ, trình diễn các loại cầm kỳ thư họa cực kỳ đặc sắc.

Chẳng biết vì sao, đại đa số người vô thức ngồi xa Lạc Nam và Nhàn Kiên ra một khoảng, dường như hai người là tai tinh, không ai dám đến gần.

Cũng phải thôi, Lạc Nam vừa mới xuất hiện, hai kẻ dây vào hắn là Lưu Dương và Triệu Lăng Tà một thì chỉ còn cái đầu, một thì bị chém cụt mất tay chân, rõ ràng là nhân tố gây tai họa, người bình thường ai muốn tiếp cận?

Lạc Nam cũng chẳng quan tâm, hắn mang theo tâm tình thưởng thức, uống mỹ tửu, ăn trân quả cho sướng miệng.

Chỉ bất quá dù Trương tiểu thư hào phóng đến đâu thì cũng không đến mức mang các loại tài nguyên Cửu Tinh Thánh Cấp hay Chí Tôn Cấp ra chiêu đãi, vì vậy dù ăn đầy một bụng, Lạc Nam vẫn chẳng thấm thía gì, tất cả lực lượng tiến vào cơ thể hắn như chìm vào biển rộng.

Mà lúc này, Nhàn Kiên bỗng nhiên nói nhỏ: “Lão đại, ta phát hiện có hai con hàng nãy giờ vẫn nhìn ngươi chằm chằm.”

“Hả?” Lạc Nam nhíu mày, vuốt vuốt cằm tự sướng: “Là Trương tiểu thư nhìn ta à? Phong thái của ta ai mà không nhìn?”

“Không, là hai tên nam nhân.” Nhàn Kiên ngón tay khẽ động.

Lạc Nam đưa mắt nhìn theo, nhất thời nở nụ cười gằn.

Tên đầu tiên mà Nhàn Kiên chỉ dáng vẻ bình phàm, thân mặc áo xám tro, Lạc Nam không nhận thức.

Nhưng tên thứ hai chính là người quen cũ, Vạn Ứng Khang, Thiếu Chủ của Vạn Linh Tộc, không ngờ con hàng này cũng có mặt ở đây.

“Vạn Ứng Khang, lâu ngày không gặp, chúng ta lên chiến đài tỷ thí chút được không?” Lạc Nam lớn tiếng gọi đích danh hỏi.

Hiển nhiên nếu đã là kẻ thù, hắn cũng chẳng cần khách sáo với đối phương làm gì, trực tiếp khiêu khích, hy vọng có cơ hội làm thịt con hàng này.

Vạn Linh Tộc chỉ có hai vị Chí Tôn, Nam Thiên Môn có số Chí Tôn vượt trội hơn, hắn còn sợ cái rắm à?

Toàn trường trừng mắt nhìn, cái tên này còn muốn gây chuyện đến bao lâu?

Vạn Ứng Khang sắc mặt tối sầm, vốn hắn đã kinh hồn táng đảm khi thấy Lạc Nam hung hăng càn quấy, đã cố ý ngồi cách xa, không ngờ vẫn bị Lạc Nam để mắt đến, còn ngang nhiên khiêu chiến hắn như vậy.

Bất quá ở trước mặt nhiều người, đặc biệt là Trương tiểu thư, Vạn Ứng Khang hiển nhiên không thể biểu hiện e sợ, thản nhiên nhấp rượu nói rằng:

“Lạc Nam ngươi biểu hiện rất khá, đủ tư cách làm đối thủ của ta, bất quá hôm nay là Yến Hội do Trương tiểu thư tổ chức, ta không muốn quấy rầy làm mất nhã hứng của nàng.”

Nào ngờ hắn vừa dứt lời, Trương tiểu thư đã cười đến híp hai mắt lại, hứng thú hé môi:

“Ta không ngại đâu, các vị cứ thoải mái!”



Chúc cả nhà tối vui vẻ &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:

- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal:

E chân thành cảm ơn

Đọc truyện chữ Full