*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dưới chân núi, hai bóng người giống như tàn ảnh kinh hồng ngưng tụ thành đuôi lửa thật dài, như sao chổi quét qua bầu trời, bay vụt tới.
Trước sự biến huyễn nhanh chóng đó, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai đường viền bóng người. Nhưng chỉ với đường viền như vậy, đám đông bên dưới dường như đồng thời hô lên tên hai người này.
“Sở Mộ Viêm!”
“Trần Tử Ngọc!”
Nhân vật dẫn đầu trong số nhân tài trẻ tuổi của thành Thiên Lăng, cũng là yêu nghiệt sáng chói nhất trong thất tú Thiên Lăng. Tên của hai người họ đã như sấm đánh bên tai từ lâu, trong thành Thiên Lăng gần như là truyền kỳ.
Trong lòng nhiều người lập tức dao động không thôi, tinh thần phấn chấn, nhiệt huyết sôi trào.
“Hai người họ thật sự trở về rồi! Không hổ là nhân vật dẫn đầu của nhân tài thành Thiên Lăng chúng ta, thanh danh cỡ này có lẽ hai năm nay thực lực lại có tiến bộ”.
“Đáng sợ! Chỉ riêng khí tức thôi đã có chút không thể nhìn thẳng, hai người quả thật quá mức chói mắt”.
“Lần này thất tú Thiên Lăng đồng thời đến đây, không biết lát nữa sẽ giết Lâm Nhất trước hay là vào thẳng trong bí cảnh”.
“Nghĩ nhiều quá rồi, bảy người này làm sao có thể thật sự để Lâm Nhất vào mắt, một khi gặp phải cũng chỉ là chuyện tiện tay bóp chết. Chắc chắn là vào bí cảnh trước, Lâm Nhất làm gì quan trọng bằng, giết chết hắn chỉ là chuyện tiện thể mà thôi”.
Trong tiếng huyên náo, có người hỏi bảy người này có chờ Lâm Nhất xuất hiện hay không, sau đó thì lập tức bị người khác phản bác.
Thậm chí nhiều người cảm thấy có thất tú Thiên Lăng ở đây, Lâm Nhất sẽ không dám hiện thân. Hắn gây ra được chút sóng gió cũng chỉ là nhân lúc thất tú Thiên Lăng không có ở đây mà thôi.
Đừng nói tới Trần Tử Ngọc và Sở Mộ Viêm, chỉ cần một người trong số họ đã có thể dễ dàng nghiền nát hắn.
Bây giờ thất tú đều ở đây, hắn còn dám xuất hiện không phải là tự tìm chết hay sao. Có lẽ là đã kẹp đuôi vào, lặng lẽ chuồn đi như con chó rồi.
Vù!
Trước ánh nhìn của mọi người, Sở Mộ Viêm và Trần Tử Ngọc đồng thời đáp xuống ngọn núi gần kiếm quang nhất.
Hai người đứng đối diện nhau, trong mắt lấp lánh ánh sáng, mơ hồ giống như đang đấu tranh kịch liệt.
“Tới cũng nhanh thật”.
Trên người Trần Tử Ngọc được che phủ bởi một lớp sương mỏng như có như không, trăm trượng quanh người hắn ta toát ra sự sắc bén, gió lạnh như dao, từng nhát dao đâm thấu xương.
“Ngươi cũng không chậm”.
Sở Mộ Viêm lạnh lùng nghiêm nghị, trên lưng vác một cây trường thương màu tím.
Rất nhiều người ở thành Thiên Lăng đều biết cây thương này, nó tên là Tử Ảnh, là bảo binh thượng phẩm truyền thừa nghìn năm trong Tiêu Vân Tông, chỉ có đệ tử yêu nghiệt nhất mới có được. Bản thân cây thương đã có danh tiếng rất lớn, có thể sở hữu nó tức là vinh quang vô hạn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 2380
Chương 2380