*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông lão áo đen cũng bất ngờ khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng và âm u, lại chứa đầy khí lạnh như vậy.
Ông ta thoáng sững sờ, rồi cười khẩy và nói: “Nói cho ngươi biết thì đã sao, một kẻ sắp chết mà thôi. Lão phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta là Trần Vọng Dã!”
Ông ta vừa nói xong thì chắp hai tay vào nhau, thủ ấn thần bí và khó lường liên tục được ngưng kết.
Coong! Coong! Coong!
Chuông cổ treo ở độ cao trăm trượng lập tức phát ra hào quang sáng ngời, từng hoa văn được khắc trên thân chuông hiện rõ. Dưới chuông cổ, Lâm Nhất có cảm giác đầu đau như muốn nứt ra, tiếng chuông không ngừng công kích khiến linh hồn hắn gần như sắp bị đánh tan.
Răng rắc! Răng rắc!
Tiếng chuông rền vang, như có trăm ngàn cái búa gõ mạnh vào từng tấc da thịt và xương cốt của Lâm Nhất. Đối mặt với âm thanh kinh khủng kia, thân thể mạnh mẽ có thể sánh ngang với Man thú của hắn cũng bắt đầu xuất hiện vết nứt, có tiếng nổ như rang đậu liên tục vang lên.
Chỉ trong chốc lát, ông lão áo đen kia đã dùng chuông Huyền Âm luyện Lâm Nhất đến mức thất khiếu chảy máu.
“Thật thảm!”
Cổ Dương nhếch miệng, nở một nụ cười tàn nhẫn, lạnh giọng nói.
“Lâm Nhất, ngươi chớ trách chúng ta. Có trách thì trách bản thân không có chỗ dựa, chỉ là một tên Kiếm Nô mà cũng dám làm càn ở thành Thiên Lăng ta, nhận lấy kết cục thế này đúng là đáng đời. Trên bảng Long Vân có bao nhiêu yêu nghiệt cơ chứ? Thế nhưng bước vào lãnh thổ Lôi Châu ta cũng đều phải cụp đuôi mà làm người, nào có chuyện giương oai như ngươi?”
Trong mắt Tần Húc lóe lên tia dữ tợn, hắn ta lạnh lùng nói.
Sắc mặt Trần Tử Ngọc lộ rõ sự kiêu ngạo, hắn ta sờ sờ cằm, nở một nụ cười nghiền ngầm: “Nếu ngươi bằng lòng quỳ xuống làm chó, có thể ta sẽ tha ngươi một con đường sống. Dầu gì thì ngươi cũng là một nhân tài kiệt xuất nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên, nếu làm nô của ta, cũng không tính là bôi nhọ thân phận ta”.
“Quỳ xuống!”
“Đừng có không biết điều, không nghe thấy Trần công tử bằng lòng tha ngươi một mạng à?”
“Mau quỳ xuống xin tha đi!”
Những lời này lập tức khơi gợi hứng thú của đám Tần Húc, cả bọn liên tục quát to.
“Cút!”
Sắc mặt Lâm Nhất dữ tợn, cắn răng mắng.
Trong mắt Trần Tử Ngọc lóe lên tia sáng lạnh, giọng hắn ta âm u: “Tiếp tục luyện, luyện đến khi hắn quỳ xuống xin tha mới thôi. Thường nghe nói kiếm khách cứng đầu, thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng ta vẫn luôn không tin!”
“Công tử yên tâm, ta chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, vẫn còn rất nhiều cách tra tấn hắn!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 2504
Chương 2504