*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ bỏ sao?
Không thể nào!
Kiếm đã rời tay thì phải uống máu giết người, ta một lòng hướng kiếm, quyết tiến không lùi.
Bất cứ sức mạnh nào cũng không ngăn nổi sát tâm của Lâm Nhất, hắn đến là để giết người, cơn giận trong lòng không phát tiết thì không vui.
Bá Kiếm, kinh hãi trong nháy mắt!
Đôi cánh Thương Khung như màn nước ngưng kết từ kiếm khí vô biên hiện ra, Lâm Nhất từ trên trời hạ xuống, ánh mắt dữ tợn cay độc. Kiếm này hắn hóa thân thành sát thần cái thế, ai ngăn chặn sẽ giết người đó.
Vù!
Lâm Nhất giống như dịch chuyển tức thời, kiếm mang vô biên lập tức chém nát kiếm thế hàn mang của Cổ Dương, chém tan cơn bão ngưng tụ từ hàn mang.
Một mảng huyết quang không ngừng bắn tung tóe từ trên xuống dưới.
Cổ Dương bị chém thành hai nửa từ đầu tới chân.
Lại giết thêm một kẻ trong thất tú Thiên Lăng.
Không ai ngờ sát ý của Lâm Nhất lại nặng như vậy, kiếm của hắn không hề do dự giế t chết Cổ Dương.
“Không!”
Các trưởng lão Cổ gia lập tức đau lòng không thôi, thống hận Lâm Nhất thấu xương.
Đáng tiếc, có cho bọn họ trăm lá gan, bọn họ cũng không dám xông lên lôi đài của Bắc Tuyết Sơn Trang. Hình ảnh lúc trước trưởng lão Trần gia bị đánh ngất bởi một chưởng vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Ai nấy tức đến sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi.
Thậm chí nếu Lâm Nhất vào Bắc Tuyết Sơn Trang, lửa giận trong lòng bọn họ có lớn thế nào chăng nữa, e rằng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Nhất rời đi.
Nghĩ đến đó, trong lòng bọn họ không khỏi nghẹn uất hơn, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào một chưởng của Kim Triển.
Lâm Nhất cố chấp muốn giết Cổ Dương chắc chắn sẽ không tránh được một chưởng đó, không có bất cứ khả năng nào cả.
“Chết đi!”, cái chết của Cổ Dương khiến Kim Triển xúc động cực mạnh, một chưởng này đánh ra không khỏi trở nên đáng sợ hơn.
Chưởng mang màu tím với kịch độc lan tràn cuồn cuộn đánh xuống, ngay cả hư không cũng rung chuyển dữ dội dưới chưởng này.
Vù!
Gần như trong khoảnh khắc Lâm Nhất chém chết Cổ Dương, chưởng mang đó đã đánh vào người Lâm Nhất từ phía sau. Trong tiếng vang động trời, khói độc màu tím bao phủ lấy Lâm Nhất.
“Hung hãn quá!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 2540
Chương 2540