*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiếm thế sắc bén của hắn ta lập tức tập trung vào một điểm, tích lũy với trạng thái vô cùng sắc bén, muốn đâm xuyên ngực của Lâm Nhất ngay khoảnh khắc rút kiếm.
Lâm Nhất vẫn không động đậy, chỉ tích lũy kiếm ý Thông Linh vào hai mắt, sâu trong mắt lập tức có kiếm ý dồi dào mênh mông, lấp lánh như sao trời tuôn ra rực rỡ. Trong nháy mắt, thân pháp của Mạc Kỳ trở nên vô cùng chậm trong mắt Lâm Nhất, toàn thân đều là sơ hở, kiếm ý sắc bén đâm thủng hư không, xuyên thấu vào tâm hồn đối phương.
“Chuyện gì thế kia?”
Đài Thăng Long đen kịt một mảnh, Mạc Kỳ cảm giác được trái tim mình như bị một kiếm quang xuyên thủng. Kiếm thế toàn thân lập tức rối loạn, nỗi sợ hãi lan tràn trong tim, nhất thời trong lòng rối loạn.
“Lùi”.
Mạc Kỳ biến sắc, nhanh chóng buông lỏng chuôi kiếm, dùng tốc độ nhanh như chớp lùi lại.
Sau khi đáp xuống đất, hắn ta không ngừng thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, trán toát mồ hôi đầm đìa. Chỉ trong nháy mắt vừa rồi, hắn ta như đi một vòng Quỷ Môn Quan, trải qua sống chết, tinh lực hoàn toàn bị hao hết, bàn chân mềm nhũn vô lực.
Chết tiệt!
Rốt cuộc là chuyện gì?
Mạc Kỳ không hiểu nổi, ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất, hắn vẫn không động đậy. Nhưng lại cảm giác mình có chuyển động thế nào, ở trước mặt đối phương vẫn hiện đầy sơ hở. Ánh nhìn của hắn sắc bén như kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên thủng hư không.
Trong lúc hắn ta nghi ngờ, ánh mắt Lâm Nhất lại dừng trên người hắn ta lần nữa, hấc chân đi về phía trước một bước.
Phụt!
Mạc Kỳ nôn ra máu, quỳ một chân xuống đất.
“Xuống dưới đi”.
Đợi bước chân Lâm Nhất hạ xuống, người đã đến trước mặt Mạc Kỳ giống như dịch chuyển tức thời, nhấc tay vung chưởng lên người Mạc Kỳ.
Một chưởng này phá tan chân nguyên hộ thể của Mạc Kỳ, đánh bay cả người hắn ta rơi xuống ngay bên rìa lôi đài, mạnh thêm chút nữa là hắn ta sẽ rơi thẳng xuống hồ Cửu Long.
“Ngươi thắng rồi”.
Mạc Kỳ không có dũng khí để nhìn Lâm Nhất, vội vã rời đi, trông dáng vẻ cực kỳ hoảng hốt. Ngay khi hắn ta nhận thua, khí Huyền Hoàng trong ngọc bội thoát ra ngoài được Lâm Nhất thu về.
“Đã nhường”.
Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, hình như hơi quá đáng rồi.
Kiếm ý Thông Linh dùng vào việc nhỏ này, mặc dù chưa thật sự sử dụng, nhưng với kẻ có ý chí yếu ớt mà nói lại có sức sát thương chí mạng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 2721
Chương 2721