“Lâm Nhất, ngươi đắc tội với ta hết lần này đến lần khác, sự nhẫn nại của ta với ngươi đã đến cực hạn. Trận chiến ngày hôm nay, nếu ngươi nhận thua còn được, nếu ngươi không nhận thua, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, quỳ dưới chân ta như một con chó cầu xin ta giết ngươi!”
Chân nguyên xao động, Tần Dương mở mắt ra, tia sáng lạnh lùng lóe lên trong mắt.
Hắn nghiến răng, nhấn mạnh từng chữ.
Sát ý toát ra từ trong lời nói tuôn trào, đài Thăng Long được ánh lửa soi rọi dường như cũng lạnh đi nhiều.
“Sát ý mạnh quá!”
“Xem ra Tần Dương đã thật sự nổi giận, sát ý trên người hắn ta có chút kỳ lạ, e rằng đã chém giết nhiều cao thủ thế hệ trước, nếu không thì không thể hùng hậu như vậy”.
“Lâm Nhất va phải tấm sắt rồi. Thế này so ra, Tần Dương còn mạnh hơn Diêm Lạc Vũ của Tử Nguyệt Động Thiên rất nhiều”.
Tiếng bàn tán vang lên tứ phía, thấy Tần Dương mạnh như vậy, bọn họ đều không còn niềm tin vào Lâm Nhất, liên thắng của hắn e là phải chấm dứt tại đây.
Lâm Nhất thầm nghĩ, tên kia đúng là phiền phức, mình không muốn quan tâm tới hắn ta, hắn ta còn dai như đỉa, bám riết không buông. Thế đã đành, lại còn thích ra vẻ mình là người bị hại, thật là ghê tởm.
“Được rồi, ta biết ngươi rất tức giận, muốn bắt ta quỳ xuống đất như một con chó xin tha, nhưng nói nhiều như thế có tác dụng gì? Ngươi cứ việc ra tay là được, dù sao cũng sẽ kết thúc nhanh thôi. Con người ai cũng nằm mơ, nhưng giấc mơ của ngươi hơi khác, sẽ tỉnh lại nhanh hơn một chút”.
Nói tới cũng kỳ quái, sự rêu rao của hắn ta không hề làm nội tâm Lâm Nhất dậy sóng, mà lại bình tĩnh đến mức khiến bản thân hắn cũng cảm thấy hơi sợ.
Nếu là một năm trước, sợ rằng hắn đã không thể nhẫn nhịn, nổi lên sát tâm từ lâu.
Nhưng đến giờ phút này, Lâm Nhất tính tình cao ngạo đã khác xưa. Trình độ của hai người đã khác nhau. Hắn là người hướng về đại thế, kiếm đạo của hắn sẽ tỏa sáng ở đại thế nơi có Tô Hàm Nguyệt, vẻ vang đi đến đại thời đại người người như rồng, không cầu trường sinh, chỉ vì theo đuổi giấc mộng đó một chuyến.
Hắn thực sự không muốn lằng nhằng, nói lời thừa thãi với hắn ta.
“Ngươi! Ngươi!”
Tần Dương tức giận đến đỏ mặt. Giọng điệu mất kiên nhẫn, gần như là phớt lờ của Lâm Nhất khiến hắn ta vô cùng căm hận. Hắn ta là một vị yêu nghiệt hàng đầu, một đường chiến thắng liên tiếp, nào có bị người ta khinh thường như vậy.
Hắn ta là yêu nghiệt hàng đầu kia mà!
“Muốn chết!”
Tần Dương phẫn nộ quát lên, bước ra một bước, lửa toàn thân cuộn trào. Lúc này uy áp Hỏa Diễm trên người hắn ta hung mãnh hơn trước kia rất nhiều, bên trong ngưng tụ ý chí giết chóc lạnh băng, khiến cảm giác dày nặng của uy áp Hỏa Diễm càng mạnh.
Dưới ngọn lửa hừng hực, ý chí giết chóc giống như yêu ma gào thét, đánh vào tâm hồn Lâm Nhất.
Dường như Lâm Nhất đứng trước mặt hắn ta chỉ là con kiến mặc cho người ta chà đạp.
Tần Dương từng bước đến gần, toàn thân tỏa ra uy áp Hỏa Diễm càng lúc càng ngưng đọng. Những ánh lửa đó giống như có sinh mệnh lao tới.
Dám xem thường ta? Ta sẽ khiến ngươi trả giá!
Giết!
Tần Dương cười dữ tợn. Trong tiếng quát phẫn nộ, uy áp Hỏa Diễm đáng sợ hoàn toàn sôi trào theo chân nguyên dâng tràn.
Ầm ầm!
Lâm Nhất từng bước giết tới, đột nhiên dùng thân pháp cực kỳ cao cường xông tới như tia chớp. Ánh lửa đầy trời bỗng nhiên biến mất, cả người hắn ta biến mất một cách quỷ dị trong tầm mắt mọi người. Đợi đến khi hắn ta xuất hiện lại, cả lôi đài rung chuyển vô cùng dữ dội.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 2738
Chương 2738