*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đột nhiên, khắp người Lâm Nhất tỏa ra hào quang sáng chói, một luồng kiếm thế không cách nào địch nổi bùng lên, kiếm Táng Hoa trong tay chém ra một mặt trời đỏ rực.
Ầm ầm!
Một kiếm này có bao nhiêu khủng bố? Kiếm thế mênh mông diễn hóa thành một quả cầu lửa cực kỳ đáng sợ, đó là một mặt trời phát ra ánh sáng đỏ rực. Kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong diễn hóa ra một mặt trời chói mắt, ánh mặt trời đỏ như máu, khiến bầu trời cũng bị nhuộm thành một màu đỏ tươi. Đó là ánh mặt trời bao la mà mạnh mẽ, ầm ầm như sóng dậy, và đó cũng là bầu nhiệt huyết vĩnh viễn không lụi tàn trong tim thiếu niên.
Đó chính là một lòng hướng kiếm, quyết tiến không lùi, không màng sinh tử của Lâm Nhất.
Hai quả cầu lửa va vào nhau giữa không trung, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa cùng ánh hào quang nóng bỏng, chiếu sáng cả hội trường rộng lớn. Mặt hồ Cửu Long mênh mông lập tức dậy sóng, sóng cuộn trào mãnh liệt, phút chốc, trận chiến trên những đài Thăng Long xung quanh đó trở nên lu mờ, không có bất kỳ ánh hào quang nào tồn tại.
Những nhân tài kiệt xuất còn đang giao đấu trên tất cả các lôi đài đều sững sờ, nhịn không được quay đầu nhìn.
Hào quang bực này… thật là chói mắt!
Ông!
Nhưng giữa ánh hào quang chói lọi kia, đột nhiên có một luồng kiếm quang phá không mà ra. Một kiếm này xé toạc toàn bộ hào quang. Ngay giữa trung tâm vụ nổ tạo thành từ hai quả cầu lửa, Lâm Nhất cầm kiếm Táng Hoa lao ra, chỉ trong một cái chớp mắt, kiếm quang đã đến trước ngực Tịch Phong.
Răng rắc!
Đối mặt với lực phá hoại không gì sánh kịp, ngọn lửa được ngưng tụ từ chân nguyên quanh người hắn ta bị chấn nát, kế đó, chân nguyên hộ thể cũng vỡ vụn.
Phụt!
Tịch Phong phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt dữ tợn, hắn ta dùng hai tay cắm chặt thân kiếm Táng Hoa, ngăn cản nó tiến sâu hơn.
“Bại!”
Mặt Lâm Nhất không chút cảm xúc, tay phải hắn siết chặt kiếm Táng Hoa, đẩy mạnh về phía trước, chân nguyên hùng hậu như Giang Hà cuồn cuộn rót vào. Hai tay Tịch Phong nhanh chóng bị hất ra, máu tươi trào ra từ miệng vết thương trước ngực, cả người hắn ta bị đánh bay ra ngoài hệt như một bao cát.
Sau khi rơi xuống đất, Tịch Phong lăn lông lốc mấy vòng mới miễn cưỡng bò dậy, quỳ một chân trên mặt đất, cố định thân thể. Trông hết sức thê thảm.
Lâm Nhất đứng yên tại chỗ, mặc cho sóng khí thổi tung mái tóc dài của hắn, kiếm Táng Hoa buông thõng, máu tươi men theo thân kiếm không ngừng chảy xuống.
Ánh mắt hắn mang theo bá khí bễ nghễ kinh người, Nam Hoa Thất Anh thì sao chứ?
Ta có kiếm, chém là được!
Trên đài Thăng Long, Tịch Phong loạng choạng đứng lên, sắc mặt hắn ta tái nhợt.
“Rốt cuộc ngươi đã dùng mấy phần thực lực?”
Ánh sáng âm u bắn ra từ trong mắt Tịch Phong, hắn ta nhìn chòng chọc vào Lâm Nhất. Lúc này, vết thương trước ngực hắn ta đã thôi chảy máu, nhưng toàn thân đầy thương tích, thoạt nhìn, thật sự đáng sợ.
Tuy nhiên, Lâm Nhất biết rõ, ngoại trừ một kiếm ở ngực thì những vết thương khác chỉ là ngoài da. Hiển nhiên, Tịch Phong vẫn đủ khả năng chiến tiếp một trận.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Độc Tôn Truyền Kỳ
Chương 2775
Chương 2775