TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng Em
Chương 142: Cô không biết một chút gì về chuyện ngày xưa của hắn (2)

Editor: Hồng Phan – Virgo

Beta: Stuki^^

Hạ Qúy Thần bước những bước dài, rất nhanh liền kéo ra một khoảng cách với Qúy Ức.

Hắn đi tới chỗ chiếc xe nhưng không có sốt ruột lên xe ngay mà là dựa đầu vào đầu xe, rơi mũ mi mắt, mãi đến khi khóe mắt nhìn thấy đôi giày của Qúy Ức thì hắn mới mở khóa xe.

Chờ đến khi Qúy Ức lên xe, Hạ Qúy Thần mới kéo cửa xe ra, khom người ngồi vào ghế điều khiển.

Hắn không nói chuyện cùng Qúy Ức, một tay giữ tay lái, thuần thục điều khiển xe ra khỏi bãi đỗ xe ở tầng hầm của khách sạn Bắc Kinh.

Đêm khuya, xe của Hạ Qúy Thần đi dọc theo đường Kinh Thành, đi được một lúc thì Qúy Ức mới ý thức là chính mình quần áo không có chỉnh tề, không thích hợp để về ký túc xá, càng không thích hợp để về nhà, chìa khóa căn hộ mà anh Dư Quang đưa cho cô thì cô lại để ở trong nhà mất, không có cầm theo.

Xuyên thấu qua cửa sổ xe, Qúy Ức chăm chú nhìn ánh đèn nê-ông đang lùi lại dần, cô trầm tư một lát mới quay đầu, mở miệng nói với Hạ Qúy Thần – người đang chuyên chú nhìn chằm chằm con đường phía trước: “Anh thả tôi xuống ở trước cửa khách sạn Bốn Mùa đi”.

Đại khái là bên trong xe đã an tĩnh được một lúc lâu, cho nên lúc Qúy Ức đột nhiên mở miệng, Hạ Qúy Thần có chút không kịp phản ứng. Hắn trì hoãn một lát mới quay đầu nhìn Qúy Ức, sau đó mới hoàn toàn hiểu được ý của cô, hắn không có trả lời mà tiếp tục lái xe, lúc xe dừng đèn đỏ thì hắn mới mở miệng, ngữ khí điềm đạm: “Bộ dáng này của cô, đi khách sạn cũng không thích hợp, lỡ như bị ai chụp ảnh rồi tung ra ngoài, tương lai cũng sẽ gặp không ít phiền toái”.

Hạ Qúy Thần nói không sai, tuy rằng bây giờ cô không còn nổi tiếng như trước, dễ dàng bị người ta chú ý, nhưng nếu như cô mà cứ mặc quần áo không chỉnh tề thế này xuất hiện ở bên ngoài, lỡ bị ai nhận ra rồi tới chụp ảnh thật thì rất phiền toái.

Lúc Qúy Ức đang rối rắm nghĩ xem mình nên làm thế nào bây giờ thì Hạ Qúy Thần lại giống như là nghĩ ra biện pháp giải quyết tốt nhất: “Tới nhà tôi đi”.

Quý Ức sửng sốt.

Phía trước đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, Hạ Qúy Thần dẫm chân ga, xe chậm rãi lăn bánh, lúc đi qua ngã tư, Hạ Qúy Thần lại bổ sung một câu: “Tôi còn có việc khác, lát nữa phải trở về trường học, trong nhà không có ai”.

Trong nhà không có ai, nói cách khác, buổi tối chỉ có một mình cô ở trong nhà của hắn?

Qúy Ức trầm mặc hai giây, lại một lần nữa mở miệng nói: “Cám ơn”.

Hạ Qúy Thần không lên tiếng nữa.

Vào đến bãi đỗ xe, Hạ Qúy Thần trực tiếp lái xe đến chỗ thang máy, hắn không tắt máy, cũng không có xuống xe mà sờ soạng trong túi để tìm bút, sau đó ở trong xe tìm được tập giấy note, hắn viết mấy con số rồi đưa cho Qúy Ức: “Mật mã mở cửa, tầng 18”.

Quý Ức nhìn ra được Hạ Qúy Thần không có dự định xuống xe, cô nhận lấy tờ giấy trên tay của hắn, nhỏ giọng nói câu: “Đã làm phiền anh!”.

Hạ Qúy Thần lại trầm mặc.

“Tôi xuống xe trước.”. Qúy Ức mở miệng

Hạ Qúy Thần lần này mới phản ứng, nhẹ nhàng gật đầu.

Quý Ức đẩy cửa xe ra, xuống xe, cô đứng ở trước cửa xe quan sát một vòng rồi mới nói câu “Tạm biệt” vớiHạ Qúy Thần. Cũng không biết Hạ Qúy Thần nghe được hay không nghe được mà cô vừa nói xong thì hắn liền dẫm chân ga, lái xe rời đi.

Đọc truyện chữ Full