Editor: Hồng Phan – Virgo
Beta: Stuki^^
Cô chần chờ một lát, sau đó ánh mắt mới chậm rãi chuyển lên trên khuôn mặt đang ngủ say của “Hạ Dư Quang”.
Cô chưa từng nghĩ đến, cô ở trong điện thoại nghẹn ngào một chút, lại nói thêm một câu không để ý làm cổ chân bị thương, thế nhưng lại trở thành chuyện lớn mà “Hạ Dư Quang” để ý.
Ở trước mặt anh ấy, cô có cảm giác được trân trọng, giống như cô là người quan trọng không thể thiếu.
Trên mặt Qúy Ức không có biến hóa gì lớn, nhưng đầu ngón tay cầm điện thoại lại tăng thêm lực, cô rõ ràng cảm giác được sóng ngầm trong nội tâm lại bắt đầu cuộn trào.
Một lúc lâu sau, Qúy Ức mới đem tầm mắt từ trên người “Hạ Dư Quang” thu trở về, cô nhớ tới món quà mà “Hạ Dư Quang” tặng, liền đặt điện thoại xuống, mở hộp quà ra.
Bên trong là một chiếc lắc tay tinh xảo.
Ánh nắng mặt trời bên ngoài cửa sổ vừa lúc chiếu vào chiếc lắc tay, làm phát ra ánh sáng chói mắt, nhìn thì giống như lọt vào đáy mắt của Qúy Ức, nhưng thật ra lại lọt vào trong lòng của cô.
Sau giờ ngọ (từ 11 giờ đến 1 giờ), ánh nắng mặt trời của Lệ Giang rất gắt, Qúy Ức nhìn thấy ánh nắng chiếu vào trong phòng càng ngày càng nhiều, cô sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của “Hạ Dư Quang” nên vội vàng đứng dậy, tay chân nhẹ nhàng đi tới trước cửa sổ, kéo rèm màn lại.
Cô ngồi xuống sô pha một lần nữa, trong phòng trở nên tối tăm, thính giác của Qúy Ức cũng nhạy hơn rất nhiều, cô mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của “Hạ Dư Quang”.
Từng chút từng chút đảo qua trong lòng cô, mang theo sự rung động cùng chút run rẩy không nói nên lời.
Qúy Ức vốn dĩ định cầm điện thoại đọc “Tam thiên si”, không ngờ trái tim lại hoảng loạn một lần nữa, cô nhìn chằm chằm màn hình đen nghịt, nhìn một lúc lâu cũng không có ý định mở khóa màn hình, cuối cùng liền đặt điện thoại xuống, nhìn chằm chằm bức ảnh cung nữ trên vách tường, tinh thần hoảng hốt vô cùng.
Quý Ức không nghỉ trưa nên dần dần cũng có chút buồn ngủ, cô tìm một tư thế thoải mái ở trên sô pha, sau đó nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.
Lúc cô tỉnh lại thì rèm cửa sổ đã được vén lên, ánh sáng chói lóa bên ngoài cửa sổ đã chuyển thành màu đỏ rực của hoàng hôn, trên người cô còn có một cái chăn mỏng.
Quý Ức giật mình, ôm chăn ngồi dậy, trên giường đã không còn bóng dáng của “Hạ Dư Quang”, trong phòng lại truyền đến âm thanh gõ bàn phím, cô quay đầu lại, nhìn thấy “Hạ Dư Quang” đang ngồi trước máy tính, đầu ngón tay gõ bàn phím rất nhanh, giống như đang có chuyện gì đó rất vội.
Quý Ức không quấy rầy “Hạ Dư Quang”, cô tìm điện thoại, đầu tiên là xem mấy thứ linh tinh trên mạng, sau đó mới mở cuốn tiểu thuyết “Tam thiên si” mà buổi trưa cô đã đọc được một phần ba ra xem.
Hạ Qúy Thần cũng đã xử lý tốt mấy cái mail mà nhân viên gửi đến, lúc hắn vươn tay lấy ly nước, tầm mắt lại theo thói quen nhìn về phía sô pha mà Qúy Ức nằm.
Cô lúc nãy còn ngủ ngon lành, bây giờ đã tỉnh, cầm điện thoại di động nhìn chăm chú, không biết đang xem cái gì.
Cổ tay trắng nõn của cô hiện ra trước mắt hắn, bên trên đã có thêm một cái lắc tay.
Đây là món quà hắn vì cô mà chuẩn bị đã lâu, mừng năm mới cho cô, sau khi hắn ngủ dậy, thấy cô đã đeo trên tay, quả nhiên hắn đoán không sai, đồ mà anh trai tặng, cô sẽ thích …..
Hạ Qúy Thần rũ mắt xuống, che lấp sự bi thương nơi đáy mắt.
Ăn cơm chiều xong, Hạ Qúy Thần tiếp tục ngồi trước mắt tính xử lý công việc.
Vì đang vào mùa nghỉ đông nên khách sạn ở Lệ Giang cũng kín phòng, Hạ Qúy Thần là đột ngột đến đây nên không có phòng.
Quý Ức không thể để “Hạ Dư Quang” ăn ngủ ở ngoài đường cho nên “Hạ Dư Quang” liền ở cùng phòng với Qúy Ức, lúc cô định đi ngủ, nhìn thấy chiếc giường đơn lớn, đáy lòng lại hận chính mình vì sao trước kia lại không đặt giường đôi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng Em
Chương 213: Người duy nhất không quên cô(3)
Chương 213: Người duy nhất không quên cô(3)