Thoát khỏi ngực của hắn, Quý Ức cảm thấy có một chút lạnh. Cô hơi chau lông mi lại, mở mí mắt lên theo bản năng mà nhìn Hạ Quý Thần một cái. Hắn đang nhìn cô nên chạm tầm mắt của hắn, trong đầu Quý Ức lập tức chỉ hiện lên hình ảnh hắn cùng với cô mới vừa ôm nhau, mặt cô bỗng dưng đỏ lên mang theo vài phần cô cũng không hiểu nổi vội cúi đầu xuống, tránh né ánh mắt của hắn.
Ánh mắt Quý Ức mới vừa nhìn xuống đầu ngón chân mình, Hạ Quý Thần đứng ở trước mặt cô lúc này mới lên tiếng, giọng nói không còn chứa sự đau thương như lúc đầu hắn ôm lấy cô mà là trước sau như một thanh nhã cao quý:
"Cảm ơn."
Là bởi vì cái ôm vừa rồi kia, hắn mới nói cảm ơn cô sao?
Cái ôm kia rốt cuộc là quá thân thiết, Quý Ức không nói ra nỗi hai chữ "Không sao" này, chỉ lắc đầu một cách nhẹ nhàng.
Cô biết cái kia ôm không có ý gì nhưng chiếm hết tâm trí cô tất cả đều là cái ôm kia. Cô sợ bị Hạ Quý Thần nhìn ra được bản thân mình bị cái ôm kia làm ảnh hưởng. Sau khi lắc đầu, dừng lại chỉ mấy giây rồi lại vội vàng mở miệng nói tạm biệt:
"Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải trở về."
Nói xong Quý Ức không đợi Hạ Quý Thần đáp lại liền xoay người đi ra cửa.
Hạ Quý Thần đứng ở chỗ cũ nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, không nói chuyện cũng không có phản ứng.
Vào lúc cô đi qua sô pha mà dưới đất là đống hỗn độn, rồi đi tới cánh cửa dẫn đến hiên nhà hắn chợt mấp máy môi:
"Quý Ức."
Bước chân vội vã của Quý Ức bất ngờ dừng lại, sau một vài giây cô quay đầu nhìn về phía hắn.
Cô không nói chuyện nhưng hắn biết ánh mắt của cô đang hỏi hắn có phải còn có chuyện gì khác?
Hạ Quý Thần khóa chặt ánh mắt của cô, đối mặt đưa mắt nhìn một lúc lâu, lúc Quý Ức cho là hắn sẽ không nói thì thần sắc lạnh nhạt của hắn bỗng nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc chăm chú, ngay cả giọng nói cũng trở nên hết sức trịnh trọng không gì sánh được:
"Quý Ức, xin lỗi."
Xin lỗi? Làm sao mà hắn bỗng nhiên nói với cô những lời này?
Quý Ức giật mình nhớ tới lúc tết âm lịch qua đi khi trở lại trường đêm đó, ở bên trong quán lẩu đối diện trường điện ảnh B, hắn đã viết cho cô tờ giấy kia.
Cũng giống nhau như đúc lời hắn vừa mới nói, đều là "Quý Ức, xin lỗi".
Hắn là bởi vì chuyện Lâm Chính Ích kia, bây giờ lại đối mặt cô xin lỗi sao?
Không thể nghĩ tới điều gì khác, Quý Ức lên tiếng nói:
"Là chuyện Lâm Chính Ích kia sao?"
Cô không đợi Hạ Quý Thần đáp lại, nói thêm:
"Chuyện đã qua rồi đừng nên nhắc lại nữa, lại nói hôm đó ở quán lẩu anh không phải đã nói quá khiêm nhường sao?"
Chữ "Sao" đặt nghi vấn ở cuối cùng, Quý Ức chưa từng phát ra ngoài, đứng ở cách đó không xa Hạ Quý Thần đang ngắm nhìn dung nhan của cô, lại mở miệng:
"Không chỉ là vì chuyện kia."
Quý Ức ngẩn người.
Không chỉ là vì chuyện kia, còn có chuyện gì? Chẳng lẽ ở sau lưng cô, hắn còn làm qua chuyện gì có lỗi với cô?
Hạ Quý Thần nhìn cô, hồi lâu cũng không lên tiếng.
Trên mặt hắn vẫn là cái bộ dạng hết sức trang trọng này.
Qua một lúc lâu Hạ Quý Thần nhẹ nhàng nháy mắt một cái, tầm khoảng mười giây môi của hắn cuối cùng mới động:
"Còn có một đêm của bốn năm trước."
Quý Ức còn không chưa kịp hoàn hồn từ câu nói của Hạ Quý Thần, nghe thêm câu này hoàn toàn ngây người.
Hắn, hắn lại... vì một đêm của bốn năm trước kia mà xin lỗi?
Đáy mắt Quý Ức bỗng dưng nổi lên vẻ chua xót, cô theo bản năng quay đầu tránh ánh mắt của Hạ Quý Thần.
Bên trong phòng lần nữa lại rơi vào im lặng.
Sau lời xin lỗi đột ngột của Hạ Quý Thần, bầu không khí trì trệ đã thoáng chuyển biến tốt hơn một chút, không hy vọng xa vời lần nữa Quý Ức nói câu "Không sao", giọng nói Hạ Quý Thần nhẹ nhàng lại lên tiếng:
"Được rồi, thứ sáu tuần sau đoàn phim có một buổi gặp gỡ, cô đừng quên nhớ tới tham gia."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng Em
Chương 292: Diễn viên cưng của đoàn phim (2)
Chương 292: Diễn viên cưng của đoàn phim (2)