TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng Em
Chương 320: Phạm vi vài dặm (10)

Trình Vị Vãn không trả lời, cố gắng đi nhanh hơn.

“Nơi đây không đón được xe, nếu tin tôi thì lên xe, còn không tin thì để tôi xuống cõng em lên xe, chở về khách sạn cũng được.” - Hàn Tri Phản dừng xe trước mặt Trình Vị Vãn, cản lối cô đi.

Trình Vị Vãn xoay người, Hàn Tri Phản nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về sát người anh rồi cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Hay là nói trong lòng em hy vọng tôi sẽ cõng em về?”

“Anh!” - Trình Vị Vãn đỏ mặt.

Hàn Tri Phản cười tươi: “Ba, hai…”

Chữ “một” chưa kịp nói ra, Hàn Tri Phản đã giả vờ như định bước xuống xe.

Từng bị Hàn Tri Phản dây dưa cả đêm nên Trình Vị Vãn biết anh ta nói được làm được. Cô sợ anh ta sẽ vác cô trên lưng mang về khách sạn nên vội vàng lên tiếng: “Cám ơn anh!”

Hàn Tri Phản nghe cô nói như thế là biết cô đã đồng ý rồi, cười tiếc nuối: “Mặc dù có chút tiếc nuối không thể cõng em về khách sạn nhưng được chở em về cũng là một niềm vui.”

Trình Vị Vãn cố tình không để ý đến Hàn Tri Phản.

Hàn Tri Phản cũng không để tâm, chỉ về chỗ phía sau xe, ra dấu mời cô lên xe: “Cô gái tôi thích, mời lên xe!”

Trình Vị Vãn nghiêng đầu, không nhìn Hàn Tri Phản, ngồi phía sau xe đạp.

Dọc đường đi, Hàn Tri Phản luôn cố gắng tìm nói chuyện phiếm với Trình Vĩ Vãn, mặc dù Trình Vị Vãn trả lời rất ít nhưng anh vẫn như cũ, nói chuyện rất hào hứng.

“Tại sao em lại chọn viết sách?”

“Những cô gái viết sách đều có tính cách như vậy à?”

“Làm sao em lại có thể nghĩ ra nhiều tình tiết như vậy?”

“Em có bao giờ suy nghĩ đến việc viết về tôi vào sách của em chưa?”

“…”

Vừa đến khách sạn, Hàn Tri Phản chống chân xuống đất, dừng xe lại.

Cả dọc đường đi hầu như Trình Vị Vãn chưa hề mở miệng nhưng lúc xuống xe, cô nhẹ giọng nói với Hàn Tri Phản: “Cảm ơn!”

“Không cần khách sáo!” – Hàn Tri Phản quay đầu, nhìn Trình Vị Vãn cười tươi.

Trình Vị Vãn khẽ nhíu mắt, để lại một câu: “Tạm biệt!” - Rồi xoay người đi vào trong khách sạn.

Cô đi chưa được hai bước, Hàn Tri Phản đã đuổi theo nhưng cô không dừng bước. Hàn Tri Phản bước tới trước mặt cô, theo kịp cô rồi anh bước lùi lại, vừa đi vừa nói: “Dù sao tôi cũng đã đưa em trở về khách sạn, em có thể cho tôi số điện thoại của em được không?”

“Xin lỗi, tôi không có thói quen cho người lạ số điện thoại.” - Trình Vị Vãn lịch sự cự tuyệt.

“Không sao, hay chúng ta đổi câu hỏi nhé. Dù sao tôi cũng đưa em về khách sạn, em có thể để cho số điện thoại của tôi tồn tại trong danh bạ điện thoại của em không?” - Hàn Tri Phản nói, sau đó lấy điện thoại ra, bấm gọi.

Qua khoảng mười giây điện thoại Trình Vị Vãn reo lên, trên màn hình xuất hiện một dãy số lạ.

“Cái này là số điện thoại của tôi. Tôi tên là HànTri Phản. Hàn trong chữ hàn, Tri Phản nghĩa là lạc đường phải biết quay lại.”

Hàn Tri Phản vừa giới thiệu vừa nhìn Trình Vị Vãn, anh nhìn thấy trong mắt cô đang đầy vẻ kinh ngạc. Anh biết cô đang thắc mắc tại sao anh ta lại có số điện thoại của cô: “Đối với cô gái mình Nhất Kiến Chung Tình mà không có chút tâm tư, làm sao có thể gọi là Nhất Kiến Chung Tình?”

Bị nói trúng suy nghĩ, Trình Vị Vãn bước vòng qua Hàn Tri Phản, đi vào trong thang máy.

Hàn Tri Phản không ngăn cản cô. Mãi đến khi thang máy đi lên, ánh mắt anh mới chợt lạnh xuống, vẻ mặt sâu lắng, mơ hồ có chút căm hận tàn nhẫn đang hiện ra.

---

Sinh nhật qua đi, Quý Ức ở trong đoàn phim có vẻ yên ổn hơn rất nhiều.

Đọc truyện chữ Full