Quý Ức thực sự đã say đến mức mất đi ý thức. Thấy điện thoại di động của mình phát sáng, cô ngây ngô cười: “A, anh trai này giỏi quá, so với ông chú kia thì lợi hại hơn nhiều…”
Trần Bạch là anh trai? Còn anh là ông chú?
Hạ Quý Thần giận đến suýt ngất đi, anh kiềm chế xúc động muốn bảo nhân viên phục vụ đem một chậu nước lạnh đến dội tỉnh Quý Ức nên quay đầu hung hăng trừng Trần Bạch.
Trần Bạch đã cố nén cười đến mức bụng co rút lại. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Hạ Quý Thần thì anh ta cũng chỉ có thể đè nén vui sướng trong lòng, bày ra bộ dáng nghiêm trang, vô tội.
Quý Ức hoàn toàn không biết vẻ mặt của Hạ Quý Thần lúc này khó coi đến cỡ nào, cô hồn nhiên dùng ngón cái ấn nhiều lần lên nút Home trên màn hình điện thoại, rốt cuộc cũng mở khóa điện thoại xong.
Cô ấn mở danh sách cuộc gọi, nhìn chằm chằm vào danh sách các cuộc gọi gần đây một lúc, cuối cùng tìm được ba chữ “Hạ Quý Thần”, sau đó ấn nút gọi.
Cô không đưa điện thoại lên tai, mà trực tiếp bấm chế độ loa ngoài. Một tiếng “Tít...” vang lên bên tai cả ba người. Cùng lúc đó, điện thoại trong túi quần Hạ Quý Thần cũng phát ra tiếng chuông dễ nghe.
Anh biết là cô gọi anh nên không nghe, mà lên tiếng gọi tên cô: “Quý Ức!”
Quý Ức lờ đờ say, cô cứ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Một lúc sau, thấy vẫn không có người nghe máy thì liền giơ tay ấn nút tắt, sau đó bấm gọi lại cho Hạ Quý Thần lần nữa.
Giống như lúc nãy, âm báo điện thoại lại vang lên nhưng vẫn không có người bắt máy. Quý Ức nhịn không được nhíu mày: “Tiện nhân (*), dám không bắt điện thoại của tôi!”
Tiện nhân? Là đang nói Hạ Quý Thần sao?
Trần Bạch sợ bản thân bỗng nhiên cười ra tiếng thì chắc chắn sẽ gặp họa. Anh mím thật chặt môi, lén lút nhìn thoáng qua Hạ Quý Thần.
Trên thế giới này sợ là chỉ có Quý tiểu thư dám mắng Hạ tổng là tiện nhân đó nha?Bị mắng là tiện nhân, ngoại trừ việc nhìn cô gái đang uống say trước mắt với khuôn mặt vô cùng lạnh lẽo, thì Hạ Quý Thần không còn một chút biểu cảm nào khác. Thậm chí anh còn dịu dàng nói với cô ấy: “Quý Ức, tôi ở đây, tôi đưa em lên lầu nghỉ ngơi.”
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, trên thế giới này sợ rằng cũng chỉ có Quý tiểu thư mắng Hạ tổng mà anh không có chút phản ứng nào cả thôi.
Trong khi Trần Bạch còn đang thầm nói trong lòng thì Quý Ức đã bấm điện thoại được mấy lần mà vẫn không có ai nghe máy. Bỗng nhiên cô nổi giận ném điện thoại lên mặt bàn, lảm nhảm nói: “Không nhận điện thoại của tôi? Được lắm, tôi cho anh vào sổ đen!”
Nói xong, cô lập tức cầm lấy điện thoại. Lần mò tìm tên Hạ Quý Thần, sau đó cho vào sổ đen.
Trần Bạch trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mặt vài giây, rồi quay đầu nhìn lén thoáng qua Hạ Quý Thần.
Đã bị cho vào sổ đen nhưng người nào đó vẫn không hề tức giận. Thậm chí anh còn ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với Quý Ức, nhỏ giọng nói: “Quý Ức? Tôi ở đây, tôi là Hạ Quý Thần đây...”
Khi Hạ Quý Thần và Trần Bạch cùng xuất hiện, Quý Ức vẫn luôn không nghe lời nói của hai người bọn họ. Bỗng dưng bây giờ nghe được ba chữ “Hạ Quý Thần” mà Hạ Quý Thần vừa nói, chân mày cô cau lại, thấp giọng đọc lại một lần: “Hạ Quý Thần?”
Nói xong, cô liền quay đầu nhìn xung quanh.
Có lẽ là Quý Ức đã say đến mất đi ý thức, không có khả năng phân biệt được tướng mạo của từng người. Cô chau mày, hai mắt lờ đờ nhìn Hạ Quý Thần hồi lâu. Cuối cùng, lại nhìn về phía Trần Bạch.
***
Chú thích:
(*) Tiện nhân: Đồ hèn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hàng Tỷ Ngôi Sao Cũng Không Bằng Em
Chương 368: Một ngàn cây bút xóa (8)
Chương 368: Một ngàn cây bút xóa (8)